“…” Chu Lạc Ly đột nhiên quay đầu nhìn vẻ mặt ôn hòa đầy ý cười của Diệp Mộ Sanh, mặt buồn bực, miệng nhấp nháy không biết nên nói cái gì. Nếu có thể chọn lại, hắn nhất định sẽ lựa chọn nói mình đói bụng rồi.
“Đệt. Kỳ thật tôi rất đói bụng. Còn anh, nhớ kỹ thân thể anh không tốt, đói bụng hay không đều cần phải ăn, thân thể quan trọng nhất có biết không?” Diệp Mộ Sanh nhịn cười, vẻ mặt quan tâm nói.
Nghe thấy câu thân thể không tốt kia, Chu Lạc Ly càng thêm buồn bực, nhưng lại không cách nào phản bác.
Hắn cũng biết sức khỏe mình giảm sút, nhưng hết thảy đều là do hắn gieo gió gặt bão.
“Tôi đi nấu cơm trước, anh ở đây xem TV đi.” Thấy Chu Lạc Ly đột nhiên rũ mắt trầm mặc không nói, Diệp Mộ Sanh hơi hơi nhíu mày. Để "chữa khỏi" cho Chu Lạc Ly, bước đầu tiên cậu cần làm là chăm sóc thân thể hắn trước.
Sau khi Diệp Mộ Sanh rời đi, Chu Lạc Ly nâng cánh tay mình lên, cẩn thận quan sát.
Hơn một năm trước vẫn là đôi tay màu da khỏe mạnh, vô cùng mạnh mẽ, bây giờ tái nhợt yếu ớt, thậm chí còn thấy rõ mạch máu xanh đậm dưới làn da.
Chu Lạc Ly trầm tư không để ý xung quanh, Diệp Mộ Sanh từ trong phòng bếp đi ra, “Đừng nghĩ quá nhiều, tuy rằng thân thể anh thiếu dinh dưỡng, nhưng anh yên tâm, còn có thể chậm rãi bổ sung trở lại.”
"Ừm" Chu Lạc Ly sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Diệp Mộ Sanh, sau đó gật gật đầu. Vì cha mẹ, hắn nhất định sẽ khiến bản thân tốt lên.
Diệp Mộ Sanh khom lưng, sờ sờ đầu Chu Lạc Ly, tràn ngập thú tính nói, “Tóc anh hẳn là nên cắt, nếu không thì tôi…”
“Không cần!” Chu Lạc Ly ngồi ở trên sô pha lập tức đen mặt, đứng lên tránh móng vuốt của Diệp Mộ Sanh.
Thấy Chu Lạc Ly trên mặt vừa rồi hậm hực, có chút biểu cảm của người sống, Diệp Mộ Sanh hài lòng cười.
"Tôi đi nấu cơm đây.” Nói xong Diệp Mộ Sanh cầm lấy di động trên bàn rồi rời đi.
Thật ra Diệp Mộ Sanh cầm di động là để lên mạng, bởi vì cậu chưa nấu ăn bao giờ, nên rất cần Baidu (*).
[(*) giống Google của bên mình ấy]
Hơn một tiếng sau, Diệp Mộ Sanh bưng hai bát mì sợi ra khỏi bếp.
"Chu Lạc Ly, ăn mì.” Diệp Mộ Sanh cẩn thận đặt hai bát mì lên bàn cơm, nói với Chu Lạc Ly.
Chu Lạc Ly đi tới, Diệp Mộ Sanh đẩy bát đến trước mặt hắn, nói, “Mau ngồi xuống, thử xem hương vị thế nào.”
Hương vị có vẻ không tồi, ánh mắt của Chu Lạc Ly đầy chờ mong. Hắn cũng không biết đây là lần đầu tiên Diệp Mộ Sanh xuống bếp, cứ như vậy cầm lấy đôi đũa, gắp sợi mì lên bỏ vào trong miệng.
"Thế nào?” Diệp Mộ Sanh hất cằm, mỉm cười nhìn Chu Lạc Ly.
Lần đầu nấu quá chín, lần hai khuấy nồi đến tan sạch mì sợi, làm lại đến lần thứ ba rốt cuộc Diệp Mộ Sanh mới thành công nấu ra hai bát mì có thể ăn được.
“Ăn rất ngon.” Chu Lạc Ly ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Mộ Sanh, gật đầu tán dương.
Thật sự mà nói, so với cơm do đầu bếp nhà Chu Lạc Ly làm thì bát mì này vị chẳng ra sao, nhưng cũng không cũng đến nỗi khó nuốt.
"Nếu ngon thì anh mau ăn hết đi.” Diệp Mộ Sanh cười vui vẻ, sau đó cầm đũa ăn mì trong bát mình.
Diệp Mộ Sanh vừa rồi thực ra đã thử qua vị của mì, tuy rằng không thể nói nó ngon, đến chính cậu cũng không hài lòng, nhưng so với hai lần trước tốt hơn nhiều.
Chu Lạc Ly yên lặng ăn mì, đột nhiên nhăn mày lại, tay cầm đôi đũa lay động. Mì khuấy không đều, có mấy sợi đã nhừ muốn nát.
Ngước mắt liếc thấy Diệp Mộ Sanh nghiêm túc ăn mì, Chu Lạc Ly yên lặng nuốt sợi mì nhừ quá mức xuống.
Đột nhiên Chu Lạc Ly lại ngây ngẩn cả người, lần này cũng không phải bởi vì mì quá nhừ, mà là bởi vì trong bát mì, phía dưới mì có trứng chiên.