Người của Thiên giới, địa phủ sẽ không sinh bệnh, chỉ có thể bị thương.
Mà những trường hợp có thể có cơ hội bị thương, Mạnh Nhàn cũng chưa gặp qua lần nào.
Nhưng gần nhất đến Ba nghìn thế giới, nàng liền lại là kéo bụng lại là chân mềm, hiện tại còn bởi vì đói khát cả người nhũn ra, ngẫm lại liền cảm thấy mất mặt.
Hy vọng phản ứng do không hợp khí hậu sớm ngày hết, lấy lại uy phong một Mạnh Bà nên có!
Chiến Lệ Kiêu đỡ Mạnh Nhàn vào nhà ăn, tức khắc hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Mạnh Nhàn mừng thầm, bất luận địa phủ vẫn là Ba nghìn thế giới, nàng vẫn luôn có thể nhanh chóng trở thành tiêu điểm trong đám người.
Nhưng mà...
"Người đàn ông này đẹp trai quá!"
"Đẹp trai đến nỗi chân mềm! Nhưng hình ánh mắt hắn không được tốt, cô gái bên người kia không xứng với hắn chút nào!"
"Đúng vậy! Ta hơn nàng không biết bao nhiêu lần lần, soái ca xem ta a a a!"
Bên trái trong một góc kia bàn, tuy rằng thanh âm đè thấp, nhưng Mạnh Nhàn tốt xấu cũng là nhân viên thần chức, thính lực khác hắn với phàm nhân, rành mạch mà nghe được lời nói của các nàng.
Thế cơ! Mặt cũng thật lớn à!
Mỹ mạo của nàng, há là một phàm nhân như hắn có thể đánh đồng?
Nhưng mà... Đẹp trai đến nỗi chân mềm?
Mạnh Nhàn bỗng nhiên nhớ tới câu nói nàng đã từng nói qua. Khó trách lúc ấy người đàn ông này cho rằng nàng đang tán tỉnh hắn, hóa ra thật sự có cách nói kiểu này!
Lại nói chân mềm, lại nói đưa phòng y tế, lúc ấy nên hắn sẽ không cho rằng nàng ở hướng hắn phát ra nào đó mời đi?
Trong lòng Mạnh Nhàn nổi lên một luồng khí lạnh.
Nếu thật sự có một người phụ nữ nói những lời hàm nghĩa đó với người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt, vậy thì xác thực rất ghê tởm.
Giám đốc nhà ăn thấy Chiến Lệ Kiêu tiến vào, chạy nhanh tiến lên muốn nghênh đón hắn.
Chiến Lệ Kiêu một ánh mắt xem qua đi, khẽ lắc đầu.
Giám đốc nhà ăn sửng sốt, sau đó phi thường hiểu chuyện mà không tiến lại gần, mà là kêu một nhân viên thông minh lanh lợi đi phục vụ.
Nhân viên đem bon họ đưa tới vị trí ngồi xuống, Chiến Lệ Kiêu tiếp nhận thực đơn rũ mắt xem.
"Cảm ơn." Mạnh Nhàn nâng cốc nước ấm nhân viên mang lên, nói tiếng cảm ơn.
Tầm mắt của nàng lơ đãng thoáng nhìn, thế mà thấy người quen.
Bên tay phải tới gần phía trước kia một bàn, đúng là Mạc Lị, Cố Hiển cùng Lâm Mật Nhi!
Mạc Lị, Cố Hiển ngồi đối diện nhau, Lâm Mật Nhi ngồi ở bên người Mạc Lị.
Tổ hợp này, thật đúng là thấy thế nào như thế nào cũng xấu hổ.
"Liền lấy những món này, canh ưu tiên lên trước."
Chiến Lệ Kiêu đem thực đơn giao cho nhân viên.
Hắn gọi đồ ăn xong, phát hiện Mạnh Nhàn nâng cái ly chuyên chú mà nhìn nơi khác.
Ly nước giữ nguyên trạng thái hướng trong miệng đổ, nhưng mà trong ly đã không còn giọt nào.
Chiến Lệ Kiêu duỗi tay, bỏ cái ly rỗng xuống.
Cảm thấy trên tay trống không, Mạnh Nhàn lúc này mới đem tầm mắt từ bàn của ba người kia dời đi, thấy người đàn ông đối diện đang nâng bình nước pha lê, đổ thêm nước vào chiếc ly rỗng của nàng.
"Đủ rồi đủ rồi, ta lập tức còn ăn canh đâu, không thể uống quá nhiều nước." Mạnh Nhàn vội vàng ngăn lại.
Chiến Lệ Kiêu đem ly nước đưa cho nàng, ngón tay thon dài như ngọc cầm ly pha lê giữa không trung, cực cụ cấm dục cảm. "Đang xem cái gì mà chú tâm như vậy?"
Mạnh Nhàn tiếp nhận ly nước, uống một ngụm, xoa xoa vệt nước bên môi, lại nhìn về phía bàn của Mạc Lị: "Xem nhân sinh bi thảm của người khác."
"Đây là lý do ngươi tiếp cận tên nhóc đó ở nhà ăn?" Chiển Lệ Kiêu nhướng mày.
Mạnh Nhàn nhất thời không phản ứng lại, chờ nàng hiểu rõ ý tứ của Chiến Lệ Kiêu, lắc đầu: "Không, Tổng Nhất Bùi không bi thảm, lá gan của hắn quá nhỏ, lại có phần tự ti."
Nếu không hắn sẽ không yên lặng tích tiền mua quà tặng cho Mạc Lị mà là thổ lộ trực tiếp.
Chiến Lệ Kiêu thân mình hơi hơi sau này một dựa, âm cuối hướng về phía trước giơ lên, lộ ra sự sung sướиɠ không dễ bị người phát hiện: "Hừm? Cho nên, ngươi không thích hắn?"