Mạnh Nhàn mê man, mơ mơ màng màng nghe thấy có người hỏi chứng minh thư của cô ở đâu.
Chứng minh thư?
Thứ đồ chơi này có tác dụng rất lớn ở thế giới hiện đại, sao có thể người khác muốn cô đưa là đưa được.
Kết quả là, cô ngậm miệng không nói.
Người kia hỏi một hồi lâu, thấy cô không có ý muốn trả lời, liền nói một câu “Xin lỗi”, sau đó liền trực tiếp nâng tay đi sờ túi cô.
Tuy rằng là đầu hạ, nhưng bởi vì độ nóng tương đối cao, quần áo mọi người mặc cũng thường rất mỏng.
Lúc bàn tay của người nọ thò vào túi quần Mạnh Nhàn, cô theo bản năng cảm thấy như vậy không tốt, nâng tay lên, bang...
Bàn tay mềm mại không có chút sức lực đập lên mặt Chiến Lệ Kiêu.
Chiến Lệ Kiêu đang dùng ngón tay lấy chứng minh thư của Mạnh Nhàn: "…”
Từ nhỏ đến lớn, người dám đánh mặt hắn cơ bản đều đã không còn trên nhân thế.
Mạnh Nhàn sẽ trở thành ngoại lệ duy nhất.
Cảm giác không ai đυ.ng vào chính mình nữa, Mạnh Nhàn sốt đến mơ mơ màng màng, tay tức khắc không có sức lực, lỏng lẻo đến mức sắp rớt xuống.
Bàn tay của Chiến Lệ Kiêu chớp mắt phủ lên.
Nhân viên lễ tân đang chụp lén thấy một màn như vậy, trái tim cũng sắp hòa tan.
Nếu muốn nhìn thấy phim thần tượng ở trong đời sống hiện thực, quả nhiên vẫn là phải xem nhan sắc!
Chiến Lệ Kiêu cảm nhận được độ ấm của ngón tay Mạnh Nhàn, không hề kéo dài, cầm chứng minh thư của hai người bọn họ đưa cho nhân viên lễ tân, mở một gian phòng.
Sau khi hắn ôm Mạnh Nhàn lên lầu, đặt ở trên giường, đầu tiên là giặt khăn lông đặt ở trên trán cô hạ nhiệt độ, sau đó bước nhanh đi xuống tiệm thuốc gần đó mua nhiệt kế và thuốc hạ sốt.
Một buổi tối, hắn cơ hồ không chợp mắt.
5 giờ sáng nhiệt độ cơ thể của Mạnh Nhàn rốt cuộc từ không ổn định xuống đến 37℃.
Chiến Lệ Kiêu rốt cuộc có thể thở ra một hơi.
Hắn kéo cà vạt, lúc này mới ý thức được đêm nay hắn không chỉ không ngủ, quần áo cũng không đổi, tắm cũng không tắm.
Khách sạn Kẹo là khách sạn phụ cận làng đại học, ngay cả số sao cũng không có, điều kiện dĩ nhiên cũng không tốt đến đâu.
Chiến Lệ Kiêu thật sự không thể tắm gội ở loại địa phương này.
Hơn nữa, nếu hắn tắm rửa lúc Mạnh Nhàn tỉnh, hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ?
Hắn không muốn khiến Mạnh Nhàn cảm thấy hắn là một người tùy tiện, cũng không muốn khiến Mạnh Nhàn cảm thấy tối hôm qua hăn chiếm tiện nghi của cô.
Huống chi...
Hắn còn đang tức giận đấy.
Vì thế, Chiến Lệ Kiêu vô thanh vô tức rời khỏi phòng, lái xe về nhà rửa mặt chỉnh trang một chút rồi đi vào công ty.
Tối hôm qua chăm sóc Mạnh Nhàn suốt một đêm, văn kiện chưa xử lý đã chồng chất, hắn cần mau chóng phê duyệt.
Chỉ là, không đợi Chiến Lệ Kiêu phê được vài văn kiện, cửa văn phòng hắn đã bị người gõ vang.
Một người đàn ông mặt mũi bầm dập đi đến.
Chiến Lệ Kiêu nhíu mày, “Sao lại thế này?”
Người đến là trưởng phòng Marketing, ngày thường đều tiếp xúc với khách hàng cao cấp, mặt không quá đẹp, nhưng ít nhất có thể chấp nhận.
Vết thương trên mặt thế này không phải là mất đi nhan sắc sao.
Trưởng phòng Trương vừa nghe giọng điệu nghiêm khắc của Chiến Lệ Kiêu lập tức ấm ức đến cực điểm mà cáo trạng: “Tổng giám đốc Chiến, không phải tôi cố ý phát sinh mâu thuẫn với người khác, mà là người khác đơn phương đánh tôi! Hơn nữa tôi vẫn luôn ghi nhớ lời dạy dỗ của ngài, cho dù bị đánh cũng phải bảo vệ mặt trước tiên. Nhưng đối phương lại biết điểm yếu của tôi, bẻ tay tôi ra, từng quyền đều hướng về phía mặt của tôi mà đánh. Tổng giám đốc, ngài cũng không thể thiên vị trợ lý đặc biệt của mình, xin hãy làm chủ cho tôi đi!”