Tuy rằng Chiến Lệ Kiêu không nói gì, nhưng Mạnh Nhàn đã nhìn ra ý của hắn.
“Nói gì thì chúng ta đi đến bên cạnh nói, anh xem, mưa này không lớn, nhưng rất nhanh bị xối ướt.” Mạnh Nhàn nói xong lập tức kéo quần áo Chiến Lệ Kiêu bước đi.
Chiến Lệ Kiêu nhẹ nhàng giãy giụa, lúc Mạnh Nhàn quay đầu nhìn hắn, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Tại sao hôm nay em lại muốn gọi anh ra ăn cơm?”
Mạnh Nhàn tự hỏi một chút.
Gọi Chiến Lệ Kiêu ra ngoài ăn cơm, chủ yếu là bởi vì lời nói của Mạc Lị, sau đó chính là, cô cảm thấy ăn cơm cùng với Chiến Lệ Kiêu rất vui vẻ.
Chiến Lệ Kiêu giống Nguyệt ca, đều có thể nghe cô nói đủ chuyện bát quái, điều này cũng đã rất hiếm có.
Mạnh Nhàn đang tự hỏi, lại nghe Chiến Lệ Kiêu nói: “Cố Hiển chính là tra nam mà em nói, tại sao em lại muốn giúp hắn tạo ra cơ hội tiếp cận anh?”
Mạnh Nhàn ngây người: “Cái gì? Không có, tại sao em lại muốn giúp hắn tạo ra cơ hội tiếp cận anh?”
Lời nói này, nghe như Chiến Lệ Kiêu là người Cố Hiển muốn nịnh bợ.
Rõ ràng Cố Hiển cũng là phú nhị đại.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Mạnh Nhàn, sắc mặt Chiến Lệ Kiêu lúc này mới hòa hoãn rất nhiều.
Giờ ngẫm lại cũng phải, Mạnh Nhàn căn bản không biết thân phận của hắn, lại như thế nào sẽ làm như vậy?
Là hắn hiểu lầm cô.
Chiến Lệ Kiêu vừa định xin lỗi Mạnh Nhàn, liền nghe thấy cô nói:
“Là Mạc Lị nói muốn để anh tiếp xúc với Lâm Mật Nhi, nếu hai người có thể thành một đôi thì cô ấy và Cố Hiển sẽ không có khả năng có quan hệ gì. Nhưng mà em không định tác hợp hai người, Lâm Mật Nhi không phải hạng người tốt lành gì, em không thể đẩy anh vào hố lửa được. Em kêu anh ra ngoài ăn cơm chỉ đơn thuần là ăn cơm, nếu anh không muốn ăn thì có thể trực tiếp từ chối, không cần tức giận.”
Sắc mặt Chiến Lệ Kiêu vừa mới mới hòa hoãn xuống dưới, tức khắc lại bao trùm một tầng băng sương.
Trời mưa phảng phất đều bởi vì tâm tình ác liệt của hắn mà trở nên lớn hơn.
Tay hắn nắm lấy bả vai Mạnh Nhàn, trên tay bất tri bất giác dùng lực, “Mạnh Nhàn!”
Hắn lạnh giọng kêu tên Mạnh Nhàn, đáy mắt ẩn ẩn tràn ngập lệ khí màu đỏ tươi.
“Em muốn cho để anh và Lâm Mật Nhi ‘tiếp xúc’? Anh tới là hẹn với em, toàn bộ quá trình em không nói một lời với anh, chính là để anh ‘tiếp xúc’ với người con gái khác?!”
Mạnh Nhàn giãy giụa trong tay Chiến Lệ Kiêu, “Anh làm em đau, buông ra trước đi!”
Nhưng mà cô càng giãy giụa, Chiến Lệ Kiêu càng cầm thật chặt, như là hai cái kìm sắt hung hăng mà siết chặt bả vai của cô.
“Em muốn để anh ở bên cạnh người con gái khác lắm à?!” Giọng nói của hắn tựa như dã thú gầm nhẹ, nhưng bị một mảnh tiếng mưa rơi bao trùm.
Mạc Lị đứng ở cửa nhà ăn không khỏi lo lắng, cô ấy dường như tìm kiếm sự an ủi, hỏi Cố Hiển bên người, “Bọn họ không phải bởi vì chúng ta mà cãi nhau chứ? Chiến tổng thoạt nhìn rất hung dữ…”
Cố Hiển trầm mặc mà nhìn chằm chằm một màn trong mưa kia, không nói chuyện.
Hắn ta không lo lắng cho Mạnh Nhàn chút nào, chỉ lo nếu Mạnh Nhàn và Chiến Lệ Kiêu cãi nhau to, về sau hắn ta làm sao lại gặp mặt Chiến Lệ Kiêu đây?
“Anh đi mua dù.” Cố Hiển tránh ra.
“Mình đi WC.” Lâm Mật Nhi cũng đi rồi.
Chỉ còn lại một mình Mạc Lị đứng ở cửa lo lắng trạng thái của Mạnh Nhàn.
Mưa trắng xoá càng lúc càng lớn, rất có khả năng trở thành cơn mưa to tầm tã.
Trong màn mưa, Chiến Lệ Kiêu nắm lấy bả vai của Mạnh Nhàn, rống giận.
Mạnh Nhàn vừa ấm ức vừa phẫn nộ, cũng rống lên: “Em nói rồi, em sẽ không tác hợp hai người, anh nghe lời người ta nói sẽ không nghe hoàn chỉnh được à? Hơn nữa, cho dù em giới thiệu bạn gái cho anh thì thế nào! Nếu không phải em coi anh là bạn, thế nào sẽ quan tâm anh có phải cẩu độc thân hay không! Lòng tự trọng mạnh như vậy, cho dù anh có là phú nhị đại cũng chắc chắn không kiếm được tiền gì lớn lao!”