Chương 13: Boss hắc hóa muốn ôm một cái (12)

Lâm Mật Nhi ngồi ở bên cạnh Cố Hiển, giữa hai người chỉ có khoảng cách một khuỷu tay.

Rất mờ ám.

Hơn nữa trên mặt Lâm Mật Nhi thường thường xuất hiện nụ cười thẹn thùng, ai nhìn đều sẽ cảm thấy bọn họ là một đôi.

Mạnh Nhàn nhướng mày.

Hay lắm! Đây là nôn nóng muốn ở bên người ta, thất tín à?

Vốn dĩ cô cho rằng Cố Hiển không chạy bộ cùng Mạc Lị, là bởi vì thật ra hắn không thích Mạc Lị, dĩ nhiên muốn giảm bớt thời gian ở chung cùng với cô ấy.

Ai mà ngờ lá gan của tên tra nam lớn như vậy.

Hắn cho rằng thời gian này Mạc Lị đang ở sân thể dục chạy bộ đánh tạp, cho nên sẽ không tới nhà ăn đúng không?

Tiểu tử, hôm nay phải khiến cho ngươi kiến thức một chút, cái gì kêu “Kinh hỉ”.

Hảo khuê mật Mạnh Nhàn quay đầu nói với Mạc Lị: “Ta thấy hơi nóng, chúng ta qua bên kia, ngồi phía dưới quạt trần đi.”

Vị trí kia, chỉ cần vừa ngẩng đầu là có thể thấy bộ dạng đôi tra nam tiện nữ làm ra vẻ.

Mạc Lị đương nhiên không có ý kiến.

Hai người đi qua đi, cô ấy mới vừa buông mâm đồ ăn, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn, cả người liền sửng sốt.

Mạnh Nhàn biết rõ cố hỏi, “Mạc Lị, ngươi làm sao vậy?”

Molly cứng đờ mà kéo kéo khóe miệng, “Ta thấy bạn trai của ta.”

“A, các ngươi hẹn cùng nhau ăn cơm à? Ta đây vẫn là nhanh chóng tránh người đi, ta không muốn bị các ngươi cho ăn một đống cẩu lương đâu.”

Mạnh Nhàn cố ý nói như vậy.

Nhìn xem, cô là khuê mật mà Mạc Lị tuyên bố, biết Mạc Lị muốn đi gặp bạn trai, đều hiểu được tị hiềm rời đi.

Cùng Lâm Mật Nhi trước mắt hình thành tiên minh đối lập, có hay không?

Mạc Lị không trả lời Mạnh Nhàn, lập tức hướng đến bàn của Cố Hiển.

Lâm Mật Nhi mới vừa cười xán lạn, đột nhiên thấy người vốn nên ở sân thể dục chạy bộ đánh tạp, Mạc Lị xuất hiện trước mắt.

Cô ấy luống cuống, theo bản năng mà đứng lên, kéo ra khoảng cách cùng Cố Hiển, miễn cưỡng nở một nụ cười, đi lên trước tới hỏi Mạc Lị: “Hôm nay như thế nào sớm như vậy nha?”

Mạc Lị tránh đi cánh tay duỗi tới của cô ấy, ánh mắt lạnh lùng: “Ta không còn sớm, chẳng phải nhìn không thấy các ngươi ăn bữa sáng cùng nhau sao? Không phải ngươi nhờ ta giúp ngươi đánh tạp sao? Như thế nào, có thời gian cùng bạn trai của ta ăn cơm sáng, lại không có thời gian đi thêm mấy bước, đến sân thể dục đánh tạp?”

Mạc Lị lại chất vấn vẻ mặt bình tĩnh Cố Hiển, “Không phải ngươi nói mình đau đầu, muốn ngủ nhiều một chút sao? Ngủ đến nỗi đến nhà ăn ăn cơm sáng?”

Sắc mặt Lâm Mật Nhi trở nên nôn nóng: “Mạc Lị ngươi nghe ta giải…”

“Do ta muốn cho ngươi một bất ngờ, chuẩn bị ăn bữa sáng cùng ngươi.” Cố Hiển lười biếng lên tiếng, cắt ngang lời nói của Lâm Mật Nhi.

Tra nam chỉ nói một câu, sắc mặt Mạc Lị liền hòa hoãn rất nhiều.

“Thế tại sao không có món ta thích ăn?” Mạc Lị nhìn lướt qua các món trên bàn cơm, hỏi.

“Lấy sớm không phải sẽ nguội à, đi, bây giờ ta đi mua cùng ngươi.” Nói xong, Cố Hiển đứng lên, chân dài một mại, cánh tay ôm lấy vòng eo của Mạc Lị.

Mạnh Nhàn thấy gương mặt của Mạc Lị nhiễm một màu đỏ ửng.

Chậc!

Cô gái ngốc này, quả thực bị tra nam ăn đến gắt gao.

Vài câu lời ngon tiếng ngọt là có thể đem này quan lừa dối qua đi.

Nhưng mà Mạnh Nhàn cũng không trông cậy vào việc nhỏ này có thể đánh bại sự tín nhiệm của Mạc Lị đối với Cố Hiển.

Nhưng nó đã chôn xuống hạt giống hoài nghi.

Chỉ thế cũng đủ rồi.

Mạnh Nhàn tiến lên, ánh mắt xẹt qua Lâm Mật Nhi đang nở nụ cười cứng đờ, nói với Mạc Lị: “Ta còn tưởng rằng chỉ có một mình bạn trai của ngươi, không nghĩ tới còn có người khác. Chúng ta ngồi ăn cùng nhau, vẫn là thế nào?”

“Ngồi ăn cùng nhau đi!” Mạc Lị đem mâm đồ ăn bưng tới để cùng nhau, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Cố Hiển.

Cho nhau giới thiệu một chút, Mạnh Nhàn vươn tay hướng đến Lâm Mật Nhi, cười đến đôi mắt cong cong: “Hoá ra ngươi cũng là bạn tốt của Mạc Lị, may là vừa rồi ta không xúc động, bằng không liền xấu hổ.”