Chương 10: Boss hắc hóa muốn ôm một cái (9)

Nửa giờ sau, Chiển Lệ Kiêu trạm dựa vào bên cạnh xe, nhìn Mạnh Nhàn giống như một con con bướm lưu luyến trước một loạt quầy hàng.

Chỉ thấy Mạnh Nhàn tay trái mì căn nướng, tay phải tay trảo bánh, ăn vui vẻ đến nỗi quên trời quên đất.

Mạnh Nhàn lại cầm một phần đậu hũ thúi, thắng lợi mà đi trở về bên người Chiến Lệ Kiêu.

"Ngượi giúp ta lấy một chút, nhiều thế này ta lấy không xuể! "Nàng đem hộp đậu hủ thúi đưa tới trước mặt Chiến Lệ Kiêu.

Chiến Lê Kiệu nhìn hộp bên cạnh dính đầy dầu mỡ cùng nước chấm, rất nhỏ nhíu nhíu mày, nhưng mà vẫn nhận lấy nó.

Vị thối nhàn nhạt bay tới chóp mũi của hắn, làm trong lòng hắn có loại cảm giác khác thường nói không nên lời.

Chiến Lệ Kiêu cũng ăn qua đậu hũ thúi, nhưng đó là ở nơi khởi nguyên của đậu hũ thúi, ở một tiệm cơm cao cấp trăm năm tuổi đời, do một đầu bếp già không dễ dàng ra tay làm.

Tô nộn mềm giòn, nhập khẩu hương thơm. Đâu giống phần hủ thúi chỉ cần năm đồng tiền là có thể mua được ở bên đường như thế này?

"Ngươi giúp ta cầm một chút bánh đi! "Manh Nhàn trực tiếp đem đồ vật nhét vào trong tay Chiến Lệ Kiêu, sau đó cầm lấy đưa tăm xỉa răng ông chủ đưa, chọc ở một khối đậu hũ thúi thượng một ngụm nuốt vào.

"Nóng nóng nóng!" Mạnh Nhàn há mồm hà hơi, dậm chân tại chỗ vài cái.

"Chiến Lệ Kiêu, đậu hũ thúi nhà này ăn ngon quá! Nước sốt thật sự rất tuyệt, ngươi thử xem!"

Sau khi ăn xong, ánh mắt Mạnh Nhàn sáng lên, giống như một đứa trẻ con tìm được món đồ chơi làm chúng thích, rồi cật lực đề cử chia sẻ với bạn bè.

Chiến Lệ Kiêu rũ mắt xem đậu hũ thúi trong tay, do dự.

Sống đến bây giờ, trước nay hắn chưa từng ăn qua loại đồ vật này.

Lại ăn ngon, thậm chí có thể ngon hơn đậu hũ thúi của lão đầu bếp ở nơi khởi nguyên của món này?

Mạnh Nhàn thấy Chiến Lệ Kiêu nhìn chằm chằm đậu hũ thúi nhưng lại bất động, vừa muốn nói gì, lại phát hiện hai tay hắn đều bị nhét đầy dồ.

Ai nha, xem đầu óc của nàng này!

Nhất định là Chiến Lệ Kiêu muốn ăn, nhưng không có dư tay để ăn, lại ngượng ngùng nói thẳng, kêu nàng đem đồ vật lấy về đi.

Tuy rằng bữa tiệc đêm nay không quá vui sướиɠ, nhưng tóm lại hiện tại ăn thật sự rất vui vẻ. Nàng cũng nên tỏ một chút lòng biết ơn nhỉ?

"Chiến Lệ Kiêu!" Mạnh Nhàn kêu một tiếng.

Chiến Lệ Kiêu ngước mắt xem nàng, "Hửm?"

"Há mồm!"

Chiến Lệ Kiêu ngẩn ra, theo bản năng mà mở ra môi mỏng.

Hắn thấy Mạnh Nhàn cười tủm tỉm mà nhìn hắn, sau đó, thấy trong miệng bị nhét vào một miếng đậu hũ thúi tràn đầy nước sốt.

"Chắc là không nóng đâu nhỉ?" Sau khi Mạnh Nhàn cho Chiến Lệ Kiêu ăn một miếng, chính mình lại chọc một miếng nữa thuận thể nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa đánh giá:"Ừm, không nóng như vậy. "

Chiến Lệ Kiêu chú ý tới, nàng sử dụng đều là cùng một cái tăm xỉa răng.

Chiến Lệ Kiêu đem trong miệng đậu hủ thúi ăn xong, nghiêm trang mà nói:"Nóng, nhưng mà ăn rất ngon."

"A? Tại sao ta ăn không thấy nóng nhỉ? Chẳng lẽ là do ta đã quen rồi? "Mạnh Nhàn nhướng mày kinh ngạc.

Nàng nói, lại chọc một miếng đậu hũ thúi, lúc này nàng thổi thổi trước.

Quai hàm của nàng bởi vì thổi khí đáng yêu mà bạnh ra, rũ xuống mắt mà lộ ra mảnh dài lông mi, xinh đẹp mê người.

"Này nếu là lại nóng thì chính là do khoang miệng ngươi có vấn đề." Mạnh Nhàn đem miếng đậu hũ thúi thổi xong đưa đến bên miệng Chiến Lệ Kiêu.

Chiến Lệ Kiêu ăn Xong, mắt đen lộ ra ý cười: "Không nóng, ăn ngon."

So với hắn ở nơi khởi nguyên ăn qua ngon hơn nhiều.