Trong phòng cưới của mình.
Nhưng mà?
Vị hôn phu của cô không chỉ mang theo niềm vui mới lăn lộn trên chiếc giường lớn cô mua, còn bán nhà và xe của cô, cuốn đi toàn bộ tiền gửi ngân hàng của cô.
Trong lúc cô đau khổ cầu xin, đôi cẩu nam nữ này thậm chí còn đánh cô một trận.
A, đàn ông.
Đó là đàn ông!
Cảm xúc tiêu cực tồn đọng nhiều năm của Giang Dao, như hồng thủy mở cửa xả ra.
Cô giơ đao băm xương lên, đâm thẳng vào đôi cẩu nam nữ đắc ý vênh váo này!
Tại sao?
Tại sao không ai thật lòng yêu cô?
Tại sao tất người đàn ông đều muốn làm tổn thương cô?
Cô chỉ muốn có một gia đình ổn định, giấc mộng này, rất quá đáng sao?
Phòng truyền hình trực tiếp.
Quản trị viên đã đăng một tin nhắn mới: "Đối với người chơi Giang Dao bị loại, bạn có nghĩ rằng cô ấy nên bị trừng phạt không?"
Khán giả lòng đầy căm phẫn, một màn đạn bình luận bay qua.
“Loại phụ nữ tự nguyện hạ tiện này, đương nhiên phải trừng phạt!”
“Trời ạ, bạn trai của cô ấy ít nhất cũng chứa hết trên một chuyến xe lửa chứ? Thật sự quá ghê tởm.”
“Dáng người không tệ, dễ nhớ tới cô ta.”
"Khụ, trên lầu, người phụ nữ bẩn như vậy, anh không sợ bị HIV à?"
“Buồng giam trinh nữ! Kẹp lưỡi thống khổ! Cười bàn chông lừa! Hỏa thiêu! Thập đại cực hình triển đi!”
Trong phòng nhỏ.
Ngón tay Giang Dao vô lực buông xuống đất, bỗng nhiên sờ soạng được một thứ.
Cô thử ấn một cái, "Ba - -”
Thì ra, là một cái bật lửa.
Ánh lửa xanh yếu ớt sáng lên, chiếu sáng một tấc vuông trước mắt cô.
Lúc này cô mới phát hiện, trước mặt còn có một thứ khác.
Đó là...…
Một người bị mổ bụng.
Tay run lên, bật lửa rơi xuống.
Ngọn lửa rơi vào bụng người đàn ông, vì có chất béo trong cơ thể, nên nó nhanh chóng bốc cháy.
Giang Dao run rẩy muốn chạy trốn, ánh lửa kia lại đuổi theo cô không buông.
Ngọn lửa vọt lên bụng tiến vào trong tạng phủ của cô, nuốt chửng toàn bộ cô.
“A a a a a a a...…”
Đây là......
Hình phạt hỏa thiêu!
“Hố nợ phóng đãng, lời cảnh cáo của dục dục, ngọn lửa trừng phạt.”
Đại sảnh lâu đài cổ.
Những người chơi bắt được nội gián đang muốn tản đi, đột nhiên, có người mở ra một đợt đề tài mới.
"Tôi có một nghi vấn, hôm nay cứ chắc chắn là đã bắt được nội gián, nhưng người sói đâu, người sói là ai, tại sao không ai lý giải được?"
Lên tiếng chính là người đeo mắt kính Tô Chấp Vũ.
"Trải qua hai vòng bỏ phiếu, hai đêm, Cố Đạc bị loại, nội gián Mã Hồng Quang và Giang Dao sau khi bị gϊếŧ khi vào ban đêm, vậy thân phận của ba người này nên xác định như thế nào?"
“Cái này đơn giản." Ngôn La búng ngón tay, "Chúng ta giả sử một chút.”
Giả sử?
Năm đôi mắt đồng loạt nhìn về phía cô.
Trò chơi còn có thể chơi theo như vậy sao?
Giả thiết một, Cố Đạc là nhà tiên tri, tồn tại hai khả năng. A, Mã Hồng Quang là người sói, đêm đầu Cố Đạc quả thật đã kiểm tra ra thân phận của anh ấy. B, Mã Hồng Quang không phải người sói, đêm đầu Cố Đạc không tra ra sói, trước khi chết cố ý lừa anh ta.
“Khả năng B rất nhỏ." Trương Hạo nói, "Nếu đêm đầu Cố Đạc điều tra không phải Mã Hồng Quang, mà là những người khác, vậy theo đạo lý anh ta nên phát một thỏi vàng, đề cử ra một cảnh sát trưởng mới đúng, nguy hiểm bắn lén quá lớn.”
Mọi người gật gật đầu, càng tán thành lựa chọn A.
Nếu Mã Hồng Quang là người sói, thì anh ấy có thể nhìn thấy thân phận của đồng đội sói, cũng có thể xác định người nào là người tốt.
Nói cách khác, người được anh ta bỏ phiếu chắc chắn là người tốt!
Tô Chấp Vũ nói: “Sáng ngày thứ nhất, Mã Hồng Quang ném Cố Đạc. Sáng ngày thứ hai, Mã Hồng Quang ném Đường Ngôn La.”
Nếu Mã Hồng Quang là người sói thì có thể xác minh Cố Đạc và Đường Ngôn La là người tốt.
“Giả thiết thứ hai, Cố Đạc là người sói, như vậy chỉ tồn tại một khả năng, Mã Hồng Quang là người tốt.”
Trong trận doanh người tốt, ngoại trừ nhà tiên tri có thể kiểm tra thực hư thân phận, những người tốt khác trong giai đoạn đầu chỉ có thể bắn lén, cơ bản dựa vào suy đoán để xác nhận người sói, tỷ lệ sai số tương đối cao.
Lúc này, người hắn bỏ phiếu, có thể là người tốt, cũng có thể là người sói.
Dưới tình huống như vậy, thân phận của Đường Ngôn La, không thể xác định.
Mọi người tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Ngôn La.
Cô đến tột cùng là thân phận gì?