Một phần tình cảm dài đến mười mấy năm, muốn dứt là dứt thì không phải dễ dàng như vậy.
Đường Hương Phụ tính quá lạnh, quá quật cường, cũng không thích hợp với Cận Mạch.
Sớm muộn sẽ có một ngày, Cận Mạch sẽ phát hiện, anh với Giang Dao cùng một chỗ mới là thời điểm mới tự do nhất.
Giang Dao không khóc không nháo, kiên nhẫn chờ Cận Mạch trở lại bên cạnh mình.
Nhưng cô chờ và chờ và chờ, đợi sáu năm, anh thủy chung không quay đầu nhìn cô một cái.
Giống như lúc ấy ở bệnh viện, anh khẩn trương ôm cô ấy nhưng thật ra không quay đầu lại nhìn.
Đường Hương Phụ bám theo người què chân đuổi theo phía sau.
Cho đến hiện tại, vị trí chỉ đảo ngược mà thôi.
Từ khi ở cạnh Cận Mạch càng trở về sau, Giang Dao phảng phất như kéo dài ma chú của mẹ cô, trời sinh thể chất thu hút đàn ông cặn bã.
Cô đã yêu đương rất nhiều lần, mỗi một lần, cô đều toàn tâm toàn ý coi đối phương là toàn bộ của mình.
Nhưng mỗi một lần, đều ngã đến đầu rơi máu chảy.
Có mới nới cũ, là bản tính con người.
Nữ nhân muốn an ổn, nam nhân lại ham kí©h thí©ɧ, hai loại quần thể hoàn toàn bất đồng như vậy, đến tột cùng phải như thế nào mới có thể dung hợp thành một gia đình ấm áp đây?
Mỗi một người đàn ông, đều chỉ yêu cô khi phóng đãng trên giường, hưởng thụ cô rửa tay nấu canh, mà lúc cô sinh bệnh bị thương, không còn ai khẩn trương ôm cô đưa đến bệnh viện nữa.
Điều họ quan tâm là cảm xúc của chính họ.
Về phần cô có vất vả hay không, có khó chịu hay không, bọn họ thờ ơ.
Chỉ có điều, Giang Dao thông minh hơn mẹ cô.
Trước khi bạn trai tìm được niềm vui mới muốn vứt bỏ mình, cô liền nâng cao cằm, tuyên bố với bên ngoài là mình đơn phương vứt bỏ bạn trai.
Đây là phẩm giá cuối cùng cô giữ lại.
Cô mới không muốn lặp lại vận mệnh bị tiểu tam đuổi ra khỏi cửa!
Thu thập tâm tình, một lần nữa bắt đầu.
Đối với tình cảm, lúc cô yêu thì điên cuồng cuồng nhiệt, lúc không yêu quyết đoán dứt khoát, khi quay lại sẽ vẫn giữ nguyên như lúc ban đầu.
Giang Dao cũng không sợ kết thúc một đoạn tình cảm.
Cô khao khát tìm được một người đàn ông nguyện ý dừng chân vì cô, từ nay về sau ổn định lại.
Những người đàn ông bị cô "vứt bỏ", luôn luôn có một đoạn thời gian khó có thể tiếp nhận, bắt đầu điên cuồng muốn lấy lại cô, sau khi lấy lại không có kết quả, bọn họ lại tận hết sức lực bôi nhọ cô.
“Giang Dao lẳиɠ ɭơ kìa à, thích làm tiểu tam tiểu tứ, lúc chúng tôi ở cùng một chỗ không biết cô ta đã cho tôi đội bao nhiêu mũ xanh nữa.”
“Cô ta à, chơi đùa cũng được, ai dám cưới về nhà?”
“Đôi giày rách này chính là đi ra ngoài bán mình. Sinh hoạt riêng tư đặc biệt hỗn loạn, đồng thời được vài lão nam nhân bao dưỡng.”
“Hai chúng tôi vì sao chia tay? Còn không phải cô ấy chê nghèo yêu giàu, bám lấy Cao Chi sao!”
Dần dà, thanh danh Giang Dao, thối đến không thể thối hơn.
Lúc ban đầu khi cô bắt đầu phát sóng trực tiếp, thật sự bị rất nhiều anti fan mắng đen mắng đỏ.
Giang Dao cảm thấy không sao cả, cũng lười giải thích.
Danh tiếng thì có ích gì?
Có tiền kiếm đã là không tệ rồi.
Cô muốn có một gia đình, muốn cuộc sống an ổn, muốn thật lòng yêu thương bạn trai của mình.
Trước khi ổn định lại, ít nhất, cô cần rất nhiều rất nhiều tiền, để cho cô đủ cảm giác an toàn.
Giấc mộng hèn mọn như vậy, cuối cùng vẫn không thực hiện được.
Rốt cục, có người hướng cô cầu hôn.
Giang Dao cho rằng rốt cục có thể kết thúc cuộc sống phiêu bạt, có thể ổn định lại.
Cô rất vui vẻ mua nhà mua xe, toàn bộ viết trên tên nhà trai.
Cô đem tất cả tiền gửi ngân hàng đều giao vào trong tay đối phương.
Cô ấy giống như những cô vợ hiền lành, thích sắp xếp bài trí.