Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Vai Ác BOSS Toàn Bệnh Kiều

Chương 51: Đêm Săn Người Sói Kinh Hoàng (Mười Bảy)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Dao biết, cán cân trong lòng Cận Mạch, đã dần dần nghiêng về hướng muốn có càng nhiều thời gian bầu bạn với mình.

Mà không còn là Đường Hương Phụ chất phác trầm mặc.

Điều cuối cùng để Giang Dao xác định tình cảm của Cận Mạch chính là, có một lần cô sốt cao, sau khi Cận Mạch biết được rất khẩn trương mà vọt vào ký túc xá nữ, một phen bế cô lên, đưa cô đến bệnh viện.

Ngay cả Đường Hương Phụ đuổi theo phía sau, bị bậc thang vướng ngã, anh cũng không quay đầu lại nhìn một cái.

Bộ dáng lòng nóng như lửa đốt kia, mặc cho ai đều sẽ tin tưởng, Giang Dao trong lòng anh, mới là người quan trọng nhất.

"Bạn gái cậu bị cảm nặng, nếu đến chậm một bước, nói không chừng phổi sẽ bị nhiễm trùng." Bác sĩ dặn dò: "Cẩn thận chăm sóc cô ấy."

"..."

"..."

Giang Dao sốt đến mơ mơ màng màng hơi hơi nghiêng đầu.

Đường Hương Phụ đứng ở hành lang, đầu gối bị té đến nỗi máu thịt mơ hồ.

Bệnh viện người đến người đi, từ đầu đến cuối không có người chú ý tới cô.

Giang Dao biết ý nghĩ của Đường Hương Phụ, trong lòng Đường Hương Phụ có một nút thắt, có lẽ, cô ấy giống mình, cũng đang chờ Cận Mạch đưa ra quyết định cuối cùng.

Cận Mạch sẽ chọn như thế nào?

Thật lâu sau, Giang Dao nghe thấy Cận Mạch nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Trong không khí, tràn ngập hơi thở ngọt ngào.

Đôi mắt Giang Dao lặng lẽ mở ra một khe hở, tay cô bị Cận Mạch gắt gao nắm trong lòng bàn tay, dày rộng mà ấm áp.

Mà Đường Hương Phụ đứng ở hành lang, đã khập khiễng mà rời đi.

"Em nhất định phải mau khỏe lại."

Cô nghe thấy Cận Mạch đang thấp giọng lầm bầm lầu bầu.

"Nhất định phải nhanh khỏe lại."

Giang Dao cười.

Cô rốt cuộc xác định, anh cũng yêu cô.

Cổ tay Giang Dao bắt đầu mang theo ý thử mà câu dẫn, nhưng Cận Mạch lại trước sau đứng tại chỗ, không tiến thêm một bước.

Có lẽ, hắn cần một liều thuốc mạnh.

Từ sau chuyện ở bệnh viện qua đi, Đường Hương Phụ cả ngày vùi đầu vào phòng thí nghiệm, không lộ mặt lấy một lần.

Ngẫu nhiên Cận Mạch hứng thú, gọi điện thoại cho cô, nhận được cũng chỉ là vài câu có lệ.

Thời gian dài, Cận Mạch cũng bực, anh vì cô từ bỏ cơ hội du học, cố ý ở lại trường chờ cô, nhưng cô lại như thế nào? Đối với anh càng thêm lãnh đạm, không thể hiểu được!

Hai bên chính thức tiến vào giai đoạn chiến tranh lạnh.

Giang Dao chặt chẽ nắm chắc khoảng thời gian này, thường xuyên liên lạc với Cận Mạch.

Cận Mạch tựa hồ cũng không cảm thấy cái này có vấn đề gì.

Cảm giác tồn tại của Đường Hương Phụ thật sự là quá thấp.

Có cô hay không có cô, kỳ thật không có gì khác biệt, không phải sao?

Một buổi tối nọ, Giang Dao hát ở quán bar, mới vừa xuống sân khấu, đã bị mấy nam thanh niên dáng vẻ lưu manh cản lại, bọn họ nửa cưỡng ép bắt cô uống rượu.

Thế giới của người trưởng thành, không có tình nguyện và không tình nguyện, chỉ có cần thiết và không cần thiết.



Vài người này, Giang Dao cũng biết, là anh em tốt của ông chủ quán bar, nếu cô không uống chính là không cho họ mặt mũi, công việc lương cao này rất khó giữ được.

Giang Dao căng da đầu uống một ngụm, đối phương lại đưa qua loại rượu mạnh hơn.

Cận Mạch đang ngồi trên ghế dài nghe nhạc không thể ngồi yên được nữa, xông tới đoạt lấy chén rượu.

"Cận Mạch." Giang Dao túm cánh tay anh, khẽ lắc đầu.

Dưới ánh đèn màu biến ảo trong quán bar, trong mắt cô giống như bị một tầng sương bao phủ, phá lệ làm cho người thương tiếc.

Đây là một loại.. lẳиɠ ɭơ hoàn toàn khác biệt với Đường Hương Phụ.

Cận Mạch giống như bị mê hoặc, uống một hơi cạn sạch chén rượu mạnh trong tay.

Anh kéo cổ áo ra: "Còn bao nhiêu? Tôi thay em ấy uống."

Có lẽ, nhiều ngày phiền muộn, anh cũng cần gấp một con đường để phát tiết.

Đêm nay, Cận Mạch uống đến say như chết, Giang Dao đưa anh tới một khách sạn gần đó.

Anh ngã vào chiếc giường lớn tình thú hình tròn màu hồng nhạt, mày hơi hơi nhăn, sắc mặt đỏ hồng.

Ngón tay hơi lạnh của Giang Dao nhẹ nhàng xoa lông mày anh.

"Cận Mạch." Cô ôn nhu gọi: "Cận Mạch, muốn tắm rửa rồi ngủ tiếp sao?"

Cận Mạch tựa hồ cảm thấy ngón tay cô lạnh lẽo thực thoải mái, nghiêng nghiêng đầu, gương mặt dán lên lòng bàn tay cô.

Giang Dao cúi đầu, run rẩy dán lên môi anh.

Anh không có phản ứng.

Lá gan cô dần dần lớn lên, ngón tay luồn vào cổ áo anh, chạm vào thân thể nóng bỏng của anh như một sự tôn thờ.

Ngày tiếp theo, Giang Dao vừa mở mắt, liền nhìn đến Cận Mạch ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sô pha, hút thuốc.

Gương mặt anh giấu dưới bóng của bức màn, nhìn không ra là biểu tình gì.

"Cận Mạch." Giang Dao buông giọng, thân thể trần trụi đi xuống giường, rúc vào

Trong lòng anh: "Không ngủ thêm một chút sao?"

Cận Mạch kéo cô ra ngoài, nhíu mày nhìn cô một cái, nhanh chóng quay đầu đi, ngữ khí lãnh đạm: "Em mặc quần áo đàng hoàng trước đi."

Giang Dao cười quyến rũ lại gần anh: "Sợ cái gì chứ, tối hôm qua chúng ta đã nhìn

Thấy hết thân thể của nhau rồi, Cận Mạch, không phải là anh thẹn thùng chứ?"

Cận Mạch xoa xoa thái dương, không hé răng.

Say rượu làm đầu anh đau muốn nứt ra, trong tâm trí chỉ lưu lại một hình bóng.

"Em ấn cho anh một chút, sẽ thoải mái hơn nhiều."

Giang Dao xung phong nhận việc mà thò lại gần, Cận Mạch lại đứng dậy đi về hướng toilet.

Sắc mặt của Giang Dao trầm xuống.

Anh có ý gì?

Cô nhìn về phía di động đặt trên tủ đầu giường, trên mặt một lần nữa nở nụ cười. Cô gửi bức ảnh tối qua đã chụp cho Đường Hương Phụ, lại xóa sạch lịch sử trò chuyện, đặt lại vị trí cũ.

Chờ đến khi Cận Mạch ra tới, di động vẫn luôn vang lên.

"Anh có điện thoại."

Giang Dao ngồi ở trên sô pha mặc quần áo, tựa hồ không có nửa điểm hứng thú muốn biết ai gọi đến.

Cận Mạch vừa thấy màn hình di động, sắc mặt phức tạp.



Mười một cuộc gọi nhỡ.

Người mà hắn thường xuyên liên lạc, chỉ có một người.

Hắn liếc Giang Dao một cái, do dự cầm lấy di động, quay lại toilet.

"Hương Hương? Ừ.. Mới tỉnh ngủ.. Anh? Anh ở nhà.. Em đến nhà anh làm gì?

Không, không phải, không phải căn nhà ở thành Tây, là, là căn nhà cũ thành Bắc kia.."

Giang Dao mơ hồ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện bị đè nén.

Cô gục đầu xuống, trào phúng cười.

Đúng là đàn ông.

Sinh ra đã là cao thủ nói dối.

Cúp máy, Cận Mạch về lại phòng, nhíu mày nhìn cô: "Tối hôm qua.."

"Tối hôm qua, chuyện gì cũng đã xảy ra rồi." Giang Dao nỗ lực dùng một loại ngữ khí nhẹ nhàng nói.

"Này, Cận Mạch, anh định ăn sạch sẽ rồi lại không chịu trách nhiệm sao?"

Cận Mạch chỉ cảm thấy càng đau đầu hơn.

Di động lại vang lên một tiếng.

Anh lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt trở nên càng khó coi.

Là tin nhắn của Đường Hương Phụ.

"Cận Mạch, chúng ta chia tay đi."

Vì cái gì?

Thật nhiều ngày không liên lạc, đột nhiên gọi điện thoại tới tra khảo, nói đã ở cửa nhà anh, anh thật vất vả trấn an cô xong, cô lại gửi tin nhắn nói chia tay, đây là chuyện gì?

"Anh đi đâu? Cận Mạch!"

Tay Cận Mạch dừng trên then cửa, không quay đầu lại: "Chuyện này, em tốt nhất nên giữ kín trong lòng, nếu không.."

Anh không nói tiếp, xoay người ra cửa.

Giang Dao cười cười.

Cô giữ kín trong lòng thì có ích lợi gì?

Bạn gái chân chính đã biết.

Cô cũng muốn nhìn một chút, Đường Hương Phụ trong mắt không chấp nhận được một hạt cát, có thể tha thứ cho anh không.

Giống như Giang Dao lường trước, Đường Hương Phụ chia tay thật sự quyết liệt, dù Cận Mạch dây dưa như thế nào đều không dao động.

Đàn ông đều là cái dạng này.

Người đang nắm chặt trong lòng bàn tay, anh không biết quý trọng.

Chờ người trong lòng bàn tay nản lòng thoái chí muốn rời đi, anh mới nghĩ cách cứu vãn.

Chờ cứu vãn xong thì sao?

Nói không chừng, ánh mắt lại sẽ bị hoa dại ven đường hấp dẫn.

Editor: Bạch Tử Vi

Beta: Nlthanhdieu
« Chương TrướcChương Tiếp »