Chương 50: Đêm Săn Người Sói Kinh Hoàng (Mười Sáu)

Trong tầm mắt, bỗng nhiên có người chìa ra một chiếc khăn giấy.

"Hơ."

Giang Dao ngước khuôn mặt lem nhem nước mắt lên, đầu tiên là nhìn thấy một cô gái thoạt nhìn bằng tuổi mình.

Cô gái ấy trên mặt cất giấu một cỗ hào khí, biểu tình bình thản mà vươn tay, tựa hồ là không để ý bộ dáng chật vật lem nhem nước mắt của cô, chỉ đơn thuần là đưa khăn giấy để cô lau mặt.

Điều này làm Giang Dao giảm bớt bối rối.

".. Cảm ơn." Giang Dao kìm nén giọng mũi nói lời cảm ơn.

Cô còn chưa kịp nhận chiếc khăn giấy, khăn giấy đã bị một bàn tay to bên cạnh vứt xuống, rồi rơi chậm rãi xuống tuyết, hòa hợp một màu cùng tuyết trắng.

"Em quan tâm người khác làm gì? Hương Hương, anh đang nói chuyện với em." Chàng trai cao cao trừng mắt bất mãn với Giang Dao, dường như là đang trách cô cướp đi sự chú ý của bạn gái mình.

"Anh thích thì cứ làm." Cô gái hời hợt nói. "Tôi chờ anh."

Chàng trai bực bội gãi tóc: "Hương Hương, anh không muốn nghe những lời này, anh muốn biết suy nghĩ thật sự của em. Yêu xa thật sự rất khó khăn, em thật sự không thể đi cùng anh sao?"

Hai người không coi ai ra gì mà trò chuyện riêng tư.

Giang Dao buồn bực ngán ngẩm, nhặt khăn giấy lên, cẩn thận đưa lên mũi hít hà.

Thật thơm.

Cô lau nước mắt, dưới thời tiết âm mười độ, nước mắt vừa mới chảy ra từ hốc mắt liền đông lạnh thành vụn băng nhỏ.

Thấy cặp đôi kia chuẩn bị rời đi, Giang Dao liền đuổi theo, chặn trước mặt hai người, lấy ngón tay đông lạnh đến đỏ bừng vò vò góc áo.

"Cái kia, tôi có thể làm bạn cùng hai người không?"

Chàng trai không kiên nhẫn mà nhíu mày: "Tránh ra, đừng cản đường chúng tôi hẹn hò."

Mà cô gái tốt tính lại nhíu mày, tựa hồ cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Tôi trước nay chưa bao giờ kết bạn." Giang Dao gục đầu xuống, có chút ngượng ngùng mà nhỏ giọng bổ sung nói: "Hai người đều là người tốt."

"Cô chưa bao giờ kết bạn, liên quan gì đến chúng tôi?" Chàng trai thô lỗ đi qua.

Cô gái kéo kéo cánh tay anh ta, ngữ khí bất đắc dĩ: "Cận Mạch."

Chàng trai lập tức im bặt, khôi phục lại dáng vẻ của mình.

Ở phía cô gái không thể nhìn thấy được, anh ta hung hăng trừng mắt liếc Giang Dao một cái.

Giang Dao tâm run lên.

Chàng trai này, lớn lên trông thật đẹp mắt.

Người rất cao, có cảm giác an toàn.

Đối với bạn gái thật tốt.

Nếu có thể trở thành bạn tốt của anh ta, anh ta cũng sẽ đối xử với mình rất tốt nhỉ?

Cô không khỏi mong đợi, ánh mắt tràn ngập ghen tị nhìn về phía cô gái, pha lẫn với một tia ghen ghét vô hình.



"Được." Cô gái suy nghĩ một hồi, vô cùng sảng khoái mà vươn tay: "Tôi họ Đường, Đường Hương Phụ. Cái tên có khuôn mặt xấu xí này, là bạn trai tôi - Cận Mạch, tính tình anh ta không được tốt lắm, nhưng tâm không xấu, cô đừng so đo với anh ta."

Không so đo.

Cô đương nhiên sẽ không so đo.

Giang Dao trong lòng nở hoa, trộm ngắm Cận Mạch.

Cận Mạch khinh miệt mà hừ một tiếng, kéo tay Đường Hương Phụ ngoảnh mặt đi.

Giang Dao nhắm mắt theo đuôi họ phía sau, thật cẩn thận mà dẫm lên dấu chân còn lưu lại của bọn họ, tâm tình bỗng nhiên tốt hẳn.

Cuộc sống của cô, sẽ tốt hơn chứ?

Sẽ nhỉ?

Chà, hiện tại cô phải tìm một căn nhà ổn định.

Như vậy, mẹ sẽ có thể rời khỏi ngôi nhà không hạnh phúc trước kia.

Giữa Đường Hương Phụ và Cận Mạch, thường xuyên sẽ là một Giang Dao dính người đi theo.

Giang Dao phát hiện, Cận Mạch ngoài mặt tráng sĩ, bên trong lại là một đại thiếu gia bị chiều hư.

Cô luôn xấu tính mà trêu chọc anh đến cực điểm, cuối cùng ba người thường sẽ biến thành hai người liên tục đấu võ mồm.

Lúc này, Đường Hương Phụ liền đảm đương vai nhân vật ra khuyên can.

Sau đó, Giang Dao thường ngượng ngùng mà xin lỗi Đường Hương phụ: "Rất xin lỗi, Hương Hương tỷ, trách tôi miệng nhanh hơn não, lại phá hư chuyện hẹn hò của hai người."

"Không thể nào." Đường Hương Phụ an ủi cô nói: "Là Cận Mạch xấu miệng, cô đừng để trong lòng."

Giang Dao le lưỡi, lần tới da mặt sẽ dày hơn mà xen vào cuộc hẹn hò của hai người.

Cô phát hiện, Đường Hương Phụ tính cách thiên về hướng nội, ít nói chuyện, hai người này hẹn hò, thường thường là Cận Mạch sẽ bắt chuyện, còn Đường Hương Phụ chỉ biết nói vài từ "Ừ" "Ừm" "Ra vậy" cho có, Cận Mạch đối với tính tình như vậy cũng không làm sao nói nhiều được.

Về sau có Giang Dao gia nhập, Cận Mạch mới chân chính có người để nói chuyện.

Ban đầu sẽ là cuộc hẹn hò của Cận Mạch và Đường Hương Phụ, sau đó, sẽ diễn biến thành sân nhà của Giang Dao và Cận Mạch.

"Đồ chim cút vô dụng!"

"Đồ tóc xoăn quái dị!"

Hai người đi ở phía trước nhàm chán mà đấu võ mồm.

Thường thường phải rất lâu sau, bọn họ mới nhớ ra vẫn còn một người khác tồn tại.

Quay đầu lại, Đường Hương Phụ không biết đã dừng lại khi nào, chỉ đứng ở một nơi rất xa, dùng một loại ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn bọn họ.

"Hương Hương, em sao lại không đi rồi?" Cận Mạch xoay ngược trở về: "Có phải là mệt rồi không, anh bế em nhé?"

Giang Dao không di chuyển.

Cô cách Cận Mạch, xa xa hướng về phía Đường Hương Phụ cười.



Vừa đẹp, vừa khıêυ khí©h.

Ánh mắt Đường Hương Phụ, lại ảm đạm đi vài phần.

"Không cần." Cô đi qua một bên tránh đυ.ng vào người Cận Mạch, thanh âm lạnh hơn: "Trường học có việc, em muốn chạy về làm thí nghiệm."

Đường Hương Phụ vừa đi, Cận Mạch căm giận mà đá vào thùng rác ven đường.

"Làm thí nghiệm, lại là làm thí nghiệm! Làm thí nghiệm so với bạn trai quan trọng hơn sao?"

Có thể thấy, Cận Mạch đang rất tức giận.

Anh càng giận, Giang Dao càng vui vẻ.

"Đương nhiên rồi, phòng thí nghiệm tràn ngập những điều thần bí chưa biết, còn anh, anh bất quá chỉ là một quyển sách nát bị lật xem đến hai mươi năm, có cái gì đáng xem đâu."

"Tóc xoăn quái dị, cô nói ai là sách nát?"

Hai người nói qua nói lại bắt đầu cãi nhau.

Sau lần này, Đường Hương Phụ dường như cố ý xa lánh Giang Dao.

Giang Dao chỉ coi như không biết, da mặt dày quấn lấy cô.

Quấn lấy cô, chẳng khác nào quấn lấy Cận Mạch. Giang Dao đã được mẹ dạy dỗ mưa dầm thấm lâu, đã sớm biết nên câu dẫn đàn ông như thế nào.

Quả nhiên, Đường Hương Phụ cuối cùng không thể nhịn được nữa mà bảo rằng mình muốn sống trong thế giới của riêng hai người, ý bảo Giang Dao về ký túc xá trước, Giang Dao còn chưa mở miệng cự tuyệt, Cận Mạch đã nói trước.

"Ngày 5-1 có nhà hàng mới mở ở phố Tân Khai, tôi đặt ba chỗ rồi, đi đi đi, chúng ta đi làm chuột bạch đi."

Ánh mắt Đường Hương Phụ, lạnh như một khối băng.

Giang Dao đứng sau Cận Mạch, lộ ra chút tươi cường ngượng ngùng: "Như vậy.. Không tốt lắm nhỉ? Nghe nói nhà hàng đó rất đắt."

"Quỷ nghèo kiết xác chưa hiểu chuyện đời!" Cận Mạch hừ lạnh: "Không cần cô trả tiền, đem miệng đi theo ăn là được."

Có đôi khi, Đường Hương Phụ một lòng chôn mình ở phòng thí nghiệm quên thời gian, chuyện ba người đã thành chuyện hai người, vai chính biến thành Giang Dao cùng Cận Mạch.

Chờ Đường Hương Phụ vội vàng tới, Giang Dao đang thử quần áo trong một cửa hàng, Cận Mạch hai tay ôm ngực, cau mày nói.

"Cô mặc cái này xấu chết, quả nhiên người xấu mặc cái gì cũng xấu."

Giang Dao thở phì phò mà cầm giá áo đuổi theo đánh anh từ phía sau: "Hứ, chắc anh đẹp, anh mặc thử cái bao tải xem, tôi nhìn xem anh đẹp chỗ nào!"

Tinh nghịch liếc mắt đưa tình, giống như một cặp tình nhân.

Đường Hương Phụ quay mặt rời đi.

"Có lầm hay không, cô ấy đang giận à?" Cận Mạch cũng rất khó chịu: "Cô ấy cho tôi leo cây, tôi còn chưa tức giận, cô ấy lại giận ngược lại tôi? Cô ấy có lý do gì mà giận?"

Giang Dao đắc ý mà nở nụ cười.

Nhìn xem, cô thông minh nhiều như thế nào.[/CREDITS]

Editor: Bạch Tử Vi

Beta: Nlthanhdieu