Chương 46: Đêm Săn Người Sói Kinh Hoàng (Mười Hai)

Mã Hồng Quang giống như con Thao Thiết đói bụng 800 năm, ra sức cắn xé miếng thịt khô trong miệng, ăn ngấu nghiến.

Trong căn phòng tối đen như mực chỉ vang lên âm thanh cắn nuốt thức ăn vô cùng chói tai.

Mã Hồng Quang cũng từng rất gầy.

Lúc trước, khi anh ta còn là nghiên cứu sinh trong trường đại học.

Khi đó, Mã Hồng Quang là một học bá, có thân hình cao gầy cân xứng, quanh năm đều mang một bộ kính đen, lúc nào cũng ngồi trong góc, nhìn qua có vẻ cảm giác tồn tại cực thấp, nhưng lại rất có sức hấp dẫn lực chú ý của các bạn học.

Đơn giản vì, anh ta là học trò cưng của vị giáo sư dạy môn lịch sử quốc nội vô cùng nổi danh.

Ngành lịch sử học này là một ngành đặc thù, việc học buồn tẻ vô vị không nói, xác suất tìm được việc làm rất thấp, mà loại công việc để lựa chọn cũng không nhiều, chủ yếu là làm giáo viên giảng dạy hoặc tham gia vào đơn vị nghiên cứu khoa học, nếu không cũng chỉ có thể làm công việc trái ngành.

Dưới tình huống như vậy, có một người tồn tại trong trường với danh hiệu là học trò cưng của giáo sư nổi tiếng, có thể được giáo sư chỉ điểm nâng đỡ, ở tập san CSSCI phát biểu nhiều luận văn, còn có dịp tiếp xúc với các giáo sư khác, ở trong giới nghiên cứu khoa học cao cấp mở rộng mối quan hệ, giao lưu học hỏi..

Thậm chí còn có lời đồn đãi, giáo sư tính toán muốn đem con gái của chính mình gả cho anh ta.

Danh, lợi, sắc đẹp, cả ba thứ đều có, được nhiều đãi ngộ như vậy làm sao người khác không hâm mộ cho được!

Mã Hồng Quang xuất thân từ một thôn nhỏ xa xôi, tổ tiên đều là nông dân chất phác, anh ta từ một cái thôn trong vùng núi hẻo lánh chui ra làm nghiên cứu sinh, ngoài ý muốn được giáo sư nhìn trúng tài năng, còn lấy được học bổng nên lại càng thêm danh giá.

Anh ta là niềm kiêu ngạo của cả thôn, cũng là toàn bộ hy vọng của họ.

Mang trên vai kỳ vọng quá lớn, làm Mã Hồng Quang cảm thấy áp lực vô cùng.

Người người đều nói, Mã Hồng Quang đời trước khẳng định là cứu vớt hệ Ngân Hà, mới có thể may mắn như vậy.

Đúng vậy, may mắn.

Tiểu tử nghèo từ trong khe suối nhảy ra trở thành thiên chi kiêu tử, còn không phải là dẫm được vận cứt chó hay sao?

Chính vì nguyên nhân như thế, nên khi Mã Hồng Quang lấy hết can đảm nói với cha mẹ là mình muốn tạm thời nghỉ học, người trong thôn đồng loạt phản đối kịch liệt.

"Con tạm nghỉ học để làm gì? Trong thôn đưa con đi học, là muốn cho con có tiền đồ, về sau trở lại giúp đỡ cho mọi người ở đây. Con không phải nói chỉ còn nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp sao, lúc này tự nhiên lại muốn nghỉ học?"

"Quang à, cô chú biết học hành rất khổ, nhưng cũng không cực khổ bằng làm việc nhà nông đâu. Không tin, cháu thử cùng cô chú ra đồng làm việc một lần xem, đảm bảo với cháu ngày hôm sau chắc chắn sẽ khóc đòi trở lại trường cho coi."

"Nhà chú trồng bắp đây này, làm quanh năm suốt tháng cũng chỉ vẻn vẹn có hơn 3000. Cháu nói cháu chỉ cần biết một bài văn là đã có thể lấy được học bổng mấy chục ngàn, một người làm đã có thể nuôi được mấy trăm nhân khẩu, cháu còn có gì để luẩn quẩn trong lòng?"

Mã Hồng Quang ấp úng, khổ nói không nên lời.

Vì nhà nghèo, nên khi anh ta vừa đậu đại học, người trong thôn đã tụ lại, giúp đỡ người năm khối, người mười khối tích góp từng chút từng chút một để anh ta đóng học phí, phần ân tình này, anh ta không dám quên, cũng không thể quên.

Chính là, không một ai biết rằng, những thứ anh ta có được hiện tại, đều phải trả giá để đánh đổi.

Mã Hồng Quang không cách nào thuyết phục được thôn dân, càng vô pháp chống đỡ lại sự cầu xin đau khổ của cha mẹ.

Anh ta đem tiền thưởng do phát biểu luận văn chia cho mọi người, trầm mặc lái máy kéo lên trấn trên, lại ngồi xe buýt vào thành phố, sau mới đổi xe lửa, mang tâm sự nặng nề mà quay trở về trường học.



Vừa tới ký túc xá, di động liền vang lên.

"12 giờ 10 phút, đến tiệm ăn Lý gia mua thịt bầm xào cà tím và cá hầm cải chua đưa đến ký túc xá cho thầy nhé."

Là giáo sư gửi tin nhắn.

Mã Hồng Quang nhìn thời gian, 11 giờ 35 phút!

Từ ký túc xá chạy tới tiệm cơm giáo sư chỉ định, ít nhất mất hai mươi phút, mà từ tiệm cơm chạy đến ký túc xá dành cho công nhân viên chức của giáo sư lại mất thêm mười lăm phút.

Còn phải tốn thời gian chờ xào rau và đóng gói, như vậy anh ta căn bản không thể nào đến đúng giờ được!

Nhưng Mã Hồng Quang biết, hiện tại không phải thời điểm anh ta biện giải.

Theo thói quen mấy năm nay, anh ta liền ném ba lô xuống rồi bay nhanh ra cửa.

Cho dù đã chạy hết tốc lực, Mã Hồng Quang vẫn muộn mười phút so với thời gian giáo sư quy định.

Anh ta thở hồng hộc đem hộp cơm bày biện trên bàn, cung kính giơ lên đôi đũa đưa tới vị giáo sư trước mặt, thái dương chảy mồ hôi đầm đìa mà không có thời gian lau đi, "Thầy, mời dùng cơm."

Giáo sư đẩy đẩy gọng kính vàng, sau thấu kính, hai con mắt đã đầy nếp nhăn vờn quanh chiết xạ ra ánh sáng sắc bén.

"Chậm mười phút lẻ mười giây."

Mã Hồng Quang yết hầu khô khốc.

Sau một lúc lâu, đem đầu rũ xuống thật thấp, "Em xin lỗi."

"Thịt cá đã lạnh." Giáo thụ nhìn lướt qua hộp cơm cá hầm cải chua, thập phần không cao hứng. "Như thế nào lại cho dưa chua vào?"

Mã Hồng Quang đang giơ đôi đũa giữa không trung, đầu ngón tay khẽ run lên.

Anh ta rõ ràng đã dặn đầu bếp của tiệm cơm: "Một phần cá hầm cải chua, nhưng không cần để dưa chua".

Đầu bếp đại khái cảm thấy "Không thêm dưa chua thì sao tính là cá hầm cải chua", xuất phát từ một loại chấp niệm trong việc chế biến món ăn, cuối cùng vẫn mạnh mẽ thêm dưa chua vào.

".. Là lỗi của em không có kiểm tra rõ ràng." Thái dương Mã Hồng Quang đổ đầy mồ hôi, đua nhau chảy xuôi xuống khuôn mặt.

Anh ta biết, anh ta không thể lấy lý do là "Không có thời gian kiểm tra" để biện giải.

Lão sư chỉ xem kết quả, cũng không nghe giải thích, càng sẽ không suy xét tính khả thi.

Giáo sư hừ một tiếng, rốt cuộc tiếp nhận đôi đũa, gắp một miếng thịt cá nhỏ nếm nếm, "Phi" một tiếng, phun toàn bộ lên mặt Mã Hồng Quang.

"Đây là thịt cá chết hay sao vậy? Em theo thầy hơn hai năm, chẳng lẽ không biết, thấy chỉ có thể ăn cá còn tươi sống?"

Trên mặt dính một bệt nhớp nháp, hết sức khó chịu.

Mã Hồng Quang không dám lau đi, đem đầu rũ xuống càng thấp, tư thái cũng vô cùng hèn mọn, "Thầy, em xin lỗi."



"Xin lỗi xin lỗi, suốt ngày chỉ biết xin lỗi! Dưỡng cái đầu heo so với em còn tốt hơn!" Giáo sư đột nhiên đứng lên, đem toàn bộ bàn ăn quét xuống đất.

Có một khối thịt cá vô tình bắn vào trên giày da của giáo sư, lưu lại một vệt màu vàng nâu.

Giáo sư nhăn chặt đôi mày tạo thành chữ "Xuyên", rồi lớn tiếng ra lệnh: "Nằm xuống liếʍ sạch sẽ đi."

Khuất nhục cùng bi ai, trái tim Mã Hồng Quang dâng lên vị chua sót.

Giáo sư đợi ba giây, nhưng vẫn thấy anh ta đứng ngây ngốc ở đó không có phản ứng, bèng cong chân lại đá một cái, cú đá này nhắm thằng vào đầu gối của Mã Hồng Quang, làm anh ta phản xạ có điều kiện quỳ rạp xuống đất.

"Tiểu Mã, em là con của nông dân, đáng lẽ nên biết đồ ăn đáng quý như thế nào chứ. Nghe lời, đừng lãng phí đồ ăn."

Mã Hồng Quang vẫn duy trì động tác quỳ xuống đất, nhưng không nhúc nhích.

Giáo sư sửa sang lại quần áo, một lần nữa ngồi xuống ghế, ngữ khí bình đạm nói: "Tôi nhớ rõ, danh sách quốc thưởng sẽ nhanh chóng được công bố nhỉ?"

Quốc thưởng là quốc gia khen thưởng cho các nghiên cứu sinh ưu tú, gửi tặng bằng tiền mặt, đây là nguồn học phí quan trọng nhất của Mã Hồng Quang.

Anh ta cực cực khổ khổ một năm, mới được đề cử vào danh sách đoạt giải.

Mà giáo sư chỉ cần phán một câu ngắn ngủi, là có thể hủy diệt cả một năm nỗ lực của anh ta.

Mã Hồng Quang trong lòng chua xót, chậm rãi nằm sấp xuống dưới, đối với đồ ăn dính lên giày da liếʍ qua.

Chờ anh ta rửa sạch sạch sẽ vết bẩn, bỗng nhiên trên eo chợt lạnh, một bàn tay to già nua xốc áo thun của anh ta lên, sờ đến bên hông.

"Mấy ngày không gặp, Tiểu Mã lại cường tráng hơn một chút rồi nha." Tên giáo sư hung hăng xoa nắn mông anh ta, "Mau bò đi, cho thầy cưỡi con ngựa thất xuẩn này nào."

Nước mắt khuất nhục chực trào ra, Mã Hồng Quang lấy tay quẹt qua khóe mắt của mình.

Anh ta nhẫn nại nắm chặt nắm tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

May mắn sao?

Lúc trước, anh ta từng cho rằng có thể được giáo sư nhìn trúng rồi trở thành nghiên cứu sinh, là một loại may mắn.

Thế nhưng hiện tại, điều này đã trở thành một đạo ma chú trói buộc anh ta.

Nửa năm, nửa năm nữa thôi..

Mã Hồng Quang yên lặng tính toán thời hạn.

Anh ta đã chịu đựng được hai năm rưỡi, chỉ còn nửa năm, là anh ta có thể được giải thoát rồi.

Chỉ cần nửa năm mà thôi.

Editor: HakuYen

Beta: Tân Sinh