Thừa dịp Tống Triêu Từ tiến vào phòng phẫu thuật, Ngôn La liền phủi mông một cái chuồn đi.
Điện thoại của Tống Triều Từ, cô đã sớm trả cho anh, còn ví tiền rỗng và thẻ ngân hàng tạm thời vẫn nằm trong tay cô. Dù sao, cô cũng không dám dùng bừa bãi, trực tiếp gọi một chiếc taxi dựa theo trí nhớ của mình mà trở về nhà họTriệu.
Ngôn La ở dưới lầu bấm cửa điện tử hô to, "Chị họ, giang hồ cần giúp đỡ! Chị mau lấy một trăm đồng xuống lầu trả tiền xe hộ em!"
"..."
Triệu Hương Phụ thở hồng hộc chạy xuống lầu, thanh toán tiền xong liền kéo Ngôn La qua một bên, bất an hỏi: "Người kia, người kia thế nào rồi?"
"Về phòng rồi nói."
Vẻ mặt Ngôn La ngưng trọng, Triệu Hương Phụ sợ tới mức ngay cả thở mạnh cũng không dám, vội vàng kéo cô lên lầu.
"May mắn có chị ở nhà, bằng không em phải bán máu trả tiền xe." Ngôn La mặt đầy u oán, giờ cô mới biết tình cảnh "Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán" là gì.
Mỗi lần cô mặc lớp vỏ hình người do hệ thống cung cấp, năng lực của Ngôn La sẽ bị Thiên Đạo cật lực áp chế đến mức yếu vô cùng, sử dụng thuật thôi miên nhiều lần sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Cô không muốn vì một trăm đồng mà thôi miên tài xế, quá xuống giá, làm hại hình tượng Hồng Lĩnh Cân huy hoàng của cô!
"À, hôm nay vừa vặn không có tiết học."
Ngày thường Triệu Hương Phụ không có khóa học đều sẽ đi đến chỗ thuê phòng tìm bạn trai Mã Hào, đoán chừng chuyện lần trước thiếu chút nữa bị đám côn đồ cưỡиɠ ɧϊếp nên sinh ra bóng ma tâm lý, cô thấy mấy ngày nay Triệu Hương Phụ vừa tan học liền ngoan ngoãn về nhà, cùng Mã Hào nấu cháo điện thoại.
Triệu Hương Phụ hiển nhiên không có tâm tình mà nói chuyện phiếm, cô đem cửa phòng đóng chặt lại, cắn môi thì thầm hỏi lại: "Người kia.. Anh ta không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, có thể có chuyện gì xảy ra được?" Ngôn La không thèm để ý mà xua xua tay, "Cùng lắm thành tàn tật, phương diện kia không dùng được."
"..."
Triệu Hương Phụ sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cực kỳ đặc sắc.
Qua một hồi lâu, cô xấu hổ hỏi: "Phương diện kia?"
Ngôn La ném cho cô một cái ánh nhìn "Chị hiểu mà", mập mờ chớp mắt vài cái "Là phương diện kia đó."
Triệu Hương Phụ cảm thấy việc này không thể xem như "Không có chuyện gì".
"Anh ta.. Anh ta có báo cảnh sát không?"
"Tạm thời không có." Ngôn La gãi gãi cằm, "Em tới để xử lý chuyện này, yên tâm đi, nếu anh ta đi báo cảnh sát nhất định không tìm được chứng cứ buộc tội đâu."
Triệu Hương Phụ vội vàng tỏ thái độ: "Nếu anh ta đòi tiền, em cố gắng bám theo anh ta, chị sẽ nghĩ cách. Đúng rồi, anh ta ở bệnh viện nào? Nếu không chị tìm một cơ hội đi gặp anh ta."
"Không cần, anh ta tưởng em lái xe đâm trúng, chị đi chuyến này không phải tự mình tìm phiền toái sao?"
"Vậy em.. Bây giờ em phải làm sao?"
"Em sẽ không có việc gì đâu, chị không phải chị họ của em sao bảo vệ chị là trách nhiệm của em." Ngôn La an ủi mà vỗ vai cô.
Triệu Hương Phụ lôi kéo tay Ngôn La, tưởng tượng cái cảnh em họ một thân một mình đứng chịu mưa gió, thậm chí có khả năng phải chịu đựng người ta đánh chửi vũ nhục, trong lòng áy náy cực kỳ.
Cô chợt nhận ra, đứa em họ từ trên trời rơi xuống này rất chu đáo.
Rõ ràng hai người chỉ là một tầng lớp quan hệ huyết thống, em ấy vì cái gì mà đối tốt với cô như vậy?
Tốt đến mức, cô kiềm nén không đươc xúc động muốn khóc.
"Được rồi, không nói cái này nữa, người bên kia thế nào rồi?" Ngôn La không muốn nhìn thấy nữ nhân rơi nước mắt, vội vàng chuyển chủ đề ít hướng tới cảm xúc hơn.
"Ai? À, em nói Mã Hào sao?"
Triệu Hương Phụ lặng lẽ lấy tay lau nước mắt, nhìn qua có chút ngượng ngùng.
"Anh ấy chỉ là thất kinh việc nhỏ làm lớn lên thôi, nói cái gì ra mạng người. Thực tế là cậu bé kia đem dưa hấu chiêu đãi anh ấy, không cẩn thận cắt trúng tay, miệng vết thương không lớn, đưa đi bệnh viện băng bó một chút liền không có việc gì."
"Chỉ như vậy thôi?" Ngôn La nhướng mày.
Triệu Hương Phụ hơi hơi cúi đầu, càng thêm ngượng ngùng, "Đúng vậy. Anh ấy chỉ là quá ỷ vào chị."
Ngôn La không tỏ ý kiến.
"À đúng rồi, em họ, em còn nhớ rõ mấy tên lưu manh ở ngõ nhỏ lần trước không?"
"Ừ, nhớ rõ."
Đối với chuyện côn đồ, nàng từng hỏi qua ý tứ của Triệu Hương Phụ. Cô không dám đem chuyện này làm lớn chuyện, thứ nhất sợ mấy tên lưu manh kia trả thù, thứ hai sợ bị các bạn học biết chuyện mà mất mặt, sau đó liền không giải quyết được gì.
"Chị đem việc này nói cho Mã Hào, anh ấy cũng tán thành việc không báo cảnh sát. Anh ấy nói, không có chứng cứ cảnh sát không nhất định sẽ quản việc này, nếu thật sự quản, phỏng chừng cũng chỉ giáo dục một chút liền thả người, thực chất không tính là hỗ trợ gì.
Tới rồi!
Cốt truyện quá quen thuộc!
" Em đoán, kế tiếp anh ta muốn chủ động đi đánh mấy tên lưu manh kia một trận giúp chị xả giận? "Ngôn La ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Kiếp trước Mã Hào đúng là có làm như vậy, chẳng qua khi đó không có Thần Bảo Hộ là cô bảo vệ Triệu Hương Phụ bị làm nhục trong hẻm nhỏ tăm tối, cho nên hành động của Mã Hào hết sức được lòng người, liền đạt được cảm kích cùng tín nhiệm trên dưới nhà Triệu gia.
May mắn, Ngôn La sớm đã có phòng bị.
Mấy ngày nay canh giữ ở bệnh viện, cô dành hết thời gian đem sự tình xử lý sạch sẽ, đem mấy tên lưu manh đáng chết vạn lần kia trừng trị, đồng thời đem chiến thuật vuốt mông ngựa sau này của Mã Hào cắt đứt. Muốn làm" Anh hùng cứu mỹ nhân "à, đúng là nằm mơ.
" Chị cho rằng anh ấy sẽ làm như vậy. "
Triệu Hương Phụ nói, trên mặt biểu tình dần trở nên phức tạp, siết chặt tay Ngôn La muốn tìm chút an ủi nào đó.
" Sau đó, chị không nhịn được nên nói cho mẹ nghe việc này, mẹ chị cực kì tức giận, gọi điện cho người quen làm trong cục điều tra lịch sử kinh khủng của chúng, tưởng có thể tống hết bọn chúng vào tù kết quả lại phát hiện.. Em đoán xem? "
Ngôn La một chút cũng không ngạc nhiên.
Nếu Triệu Hương Phụ giống như kiếp trước cứ như vậy mà bị hủy hoại, cô khẳng định không dám đem chuyện này nói cho cha mẹ.
Nhưng thoát hiểm một lần, ngược lại cô càng có dũng khí xin giúp đỡ từ cha mẹ.
Ngôn La tất nhiên biết trước kết quả, nhưng vẫn phối hợp Triệu Hương Phụ, khuôn mặt giả nai lộ ra biểu tình hoảng hốt nói," Thật như vậy sao? "
" Mấy người kia đã chết, còn chết rất thảm, đám nam nhân đó đều bị chặt đứt. Pháp y nói vết thương trí mạng nằm ở tim, giống như là bị loại vũ khí tương tự như kiếm xuyên qua chỗ trí mạng. Hung thủ gϊếŧ người đến bây giờ còn chưa biết là ai. "
Triệu Hương Phụ nói cực kì nhỏ nếu không chú ý lắng nghe, căn bản không nghe được cô nói cái gì.
" Chị hoài nghi, Mã Hào sai người làm. "
"? "
Ngôn La mạnh mẽ cưỡng ép khóe môi không ngừng giựt giựt của mình," Tại sao chị lại cảm thấy do anh ta làm? "
" Chị vừa mới gọi điện thoại hỏi anh ấy liệu có phải trong lúc xúc động làm chuyện gì dại dột, anh ấy không có phủ nhận, kêu chị đừng lo lắng. Anh ấy nói đã giải quyết xong xuôi rồi, những người đó đã bị giáo huấn một trận. Anh còn nói vì chị, anh ấy cái gì cũng làm được mặc kệ phải trả giá như thế nào, anh ấy đều sẽ không hối hận. "
Triệu Hương Phụ tâm tình phức tạp đến cực điểm, không biết là nên lo lắng, tức giận, hay là cảm kích nữa.
Lo lắng Mã Hào bởi vậy mà chọc phải kiện tụng.
Tức giận vì Mã Hào coi thường tính mạng, phạm vào vụ án tàn nhẫn như vậy.
Cảm kích Mã Hào có thể vì cô, hy sinh đến như vậy.
" Chị sợ chúng ta có người theo dõi, di động bị cài máy nghe lén gì đó nên không dám tiếp tục truy vấn chuyện này. Nhưng chị vẫn cảm thấy chuyện này tám phần đều liên quan tới anh ấy."
Ngôn La không biết Triệu Hương Phụ liệu có tức giận hay không, nhưng cô cực kì tức giận!
Mẹ nó, tên Mã Hào gian xảo!
Dám chặn hố nàng!
Mạo nhận công lao của nàng!
Thật không biết xấu hổ!
Editor & Beta: Tân Sinh