Tiểu Hồn sinh động như thật mà miêu tả tin tức nó điều tra được, theo bản năng mà nhìn người bị sống sờ sờ đè chết “Không biết tên sinh linh”.
“Chủ tử, chính là trong truyền thuyết Thần Bảo Hộ nữ chủ, đối thủ một mất một còn của ngài , như vậy chết ở trên tay nàng, ngài cũng coi như là không oan.”
“Không biết tên sinh linh” hung bạo giơ tay, cắt đứt những lời tiếp theo của nó làm cho mặt mũi của hắn mất sạch.
“Đủ rồi.” Hắn âm trầm mà bẻ bẻ xương ngón tay, bẻ đến kêu vang, bên môi nở một nụ cười làm người ta khϊếp sợ, “Cùng ta đi gặp vị này Thần Bảo Hộ.”
“Chủ tử không cần a! Quan tâm đến một vị bất từ Thần Bảo Hộ bất nam bất nữ, nhân gian thật không đáng!”
Tiểu Hồn vẻ mặt thấy chết không sờn, ngăn cản vị chủ nhân vừa hung ác tàn bạo, lại còn ngang ngược bất nhân, thủ đoạn ghê gớm, không có chuyện ác nào không làm, táng tận lương tâm, bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo lại hay so đo này nọ, bất cứ điều gì chỉ cần chủ nhân của nó muốn thì không ai cản được.
Tâm thật mệt, chủ tử trừ bỏ một khuôn mặt cực kì đẹp bên ngoài, toàn thân tựa hồ toàn mẹ nó là khuyết điểm.
Nó miễn cưỡng trái lương tâm mà khen hắn hai câu, cũng không biết từ chỗ nào khen xuống.
Rốt cuộc vị này chủ tử chính là mỹ nhân rắn rết có tiếng a!
Rắn rết mỹ nhân bao phủ ở trong sương đen dày đặc, mặt mày mơ hồ chưa động, nụ cười âm ngoan mang theo mùi chết chóc.
“Nợ này ta sẽ ghi nhớ, ngày sau…… chậm rãi cùng nàng thanh toán.”
……
“Cô sao có thể làm như vậy?”
Triệu Hương Phụ bò lên trên sân thượng, nhìn điểm đen dưới lầu trầm mặc hồi lâu.
Cao như vậy ngã xuống, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Hắn không chết, người chết sẽ là ngươi.” Lý do Ngôn La động thủ đá người vô cùng đơn giản thô bạo, “Ngươi không gϊếŧ anh ta, anh ta sẽ gϊếŧ ngươi.”
“Anh ấy chỉ là hù dọa làm tôi sợ, cũng không phải thật sự muốn gϊếŧ tôi.”
Triệu Hương Phụ tự lừa mình dối người mà nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, càng nghĩ càng là hối hận.
Rõ ràng “Không có khả năng”, đều theo việc nam chủ tử vong mà trở thành “Khả năng”.
“Thần Bảo Hộ, cô không cảm thấy cô làm việc quá cực đoan sao?”
Tứ Bất Tượng thú ở một bên run bần bật, điên cuồng gật đầu phụ họa.
Nàng không chỉ cực đoan, nàng còn hung tàn tàn nhẫn ác độc!
Ngôn La lắc lắc đầu, nàng phiền nhất chính là khổ tình nữ chủ, chính mình thánh mẫu cũng liền thôi, còn phải yêu cầu người khác cũng phải thánh mẫu giống mình.
May nàng theo chủ nghĩa tình yêu bình đẳng, nếu không hiện nàng nắm trong tay tòa lâu đài người người ngưỡng mộ, liền thành nữ chủ.
“Không hiểu được tâm tư loanh quanh lòng vòng của nhân loại các ngươi, không phải ngươi muốn ta giúp ngươi giải quyết từ vấn đề gốc sao?”
“Nhưng ta không kêu ngươi gϊếŧ hắn!”
“Ngươi người này thật không có đạo lý. Ta hỏi ngươi, hắn vừa chết, ngươi có phải hay không liền giải thoát rồi, sinh mệnh có bảo đảm, có thể kế thừa một tài sản khổng lồ, còn có thể mười phần tự tin mà đánh tiểu tam tới cửa khıêυ khí©h một bạt tai?”
Triệu Hương Phụ nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: “…… Chính là không sai.”
Ngôn La vô tội buông tay, “Như vậy, ngươi còn có cái gì không hài lòng?”
“Tôi không thích phương thức cô xử lý.”
“Thật xin lỗi, lấy sát ngăn sát, lấy bạo chế bạo chính là nguyên tắc xử sự của ta, trong chốc lát không đổi được.”
Triệu Hương Phụ cúi đầu nhìn dưới lầu càng ngày càng nhiều người qua đường tụ tập đen nghìn nghịt, lẩm bẩm nói: “Ta thà rằng người ngã xuống là ta.”
Ngôn La mười phần sốt ruột.
Triệu Hương Phụ dứt khoát từ trên lầu nhảy xuống, như sợi lông mỏng may rơi xuống đất. Ngôn La muốn đi xác nhận tra nam chủ có ngã thành thịt nát hay không, mà chính mình có lại thu hoạch một đợt đầu người hay không.
Một lát sau, Ngôn La liền chú ý tới dầu mỡ nam chủ đè nặng lên một nam nhân ngồi trên xe lăn.
Bất luận thế nào, cùng dầu mỡ nam chủ so, nam nhân ngồi trên xe lăn bộ dáng quá mức xuất chúng, muốn bỏ qua đều khó.
“Này hai người?…… Là ở chết vì tình sao?”
Ngôn La sờ sờ cái mũi, lầm bầm lầu bầu.
Nàng không có thực thể nên người xung quanh lui tới nhìn không thấy nàng.
Nàng đứng tại chỗ một hồi, nghe được không ít lời đồn đãi mới biết được nam nhân ngồi trên xe lăn xui xẻo gặp tai nạn xe cộ sau đó bị liệt nửa người, thân tàn suy nhược, đang lăn xe xuống dưới lầu, lúc đi ngang qua không để ý đúng lúc bị nam chính Mã Hào rơi xuống đè chết.
Chuyên này……
Giống như……
Đều do nàng?
“Tuổi còn trẻ liền bị liệt, lớn lên xinh đẹp như vậy, mỹ nữ ở bên lại không thể làm gì, nói vậy so với chuyện này càng thống khổ đi?”
Ngôn La gãi gãi đầu.
Theo sổ tay hướng dẫn sử dụng nghiệp vụ《 Tổng quan về quy tắc kịch bản mau xuyên và quy tắc chính tóm lược cấp tốc 》giả thiết, có thể bị vị Thần Bảo Hộ của nữ chính là nàng lỡ chân đá tra nam tùy tiện đập chết, không ngoài hai loại người sau đây.
Một loại, là người hoàn toàn xấu xa tương phản với nàng.
Một loại khác, còn lại là cùng nam nữ chủ tương khắc đại bại hoại.
Ngôn La xem xét khuôn mặt tuấn tú của nam nhân trên xe lăn.
Ừ, diện mạo đẹp như vậy, tuyệt đối không thể là người xấu được, hơn phân nửa là tên bại hoại.
“Kiếp trước nhân, đời sau quả, kiếp này ngươi đành cứ thế chết oan uổng, kiếp sau nhất định sẽ có phúc báo, một ngày cử bảy đạo, từ bảy tuổi giơ lên 77…… A?” Ngôn La đánh ra một đạo thông suốt, cực kì thông suốt! “Nói như vậy, ta chẳng phải là làm chuyện hành thiện tích đức?”
Hành thiện tích đức, mấy từ này đối với nàng quá mới mẻ.
Ngôn La hơi đắc chí, “Không ngờ Ngôn La ta đời này còn có thể làm chuyện hành thiện tích đức, một việc tốt a!”
Cách nàng hai mét, một lớn một nhỏ hồn thể tối om, mắt đen lạnh lẽo nhìn chằm chằm vẻ mặt phấn khởi của Ngôn La.
Vị Thần Bảo Hộ đại nhân này, cũng là nhìn không thấy họ.
Ngôn La lanh lẹ mà lấy ra bách bảo túi, móc ra một chồng tiền giấy đốt cho nam nhân nằm cũng trúng đạn.
“Chúc ngươi kiếp sau kiếm được tính phúc, tìm bạn gái có kích cỡ 90, 63, 88.”
Nam nhân sao, ai lại không thích một tay ôm cô gái có dáng người xinh đẹp chứ?
Ngôn La còn nhịn đau lục lọi bách bảo túi, tìm ra mỹ nhân bằng giấy.
Đây là bảo bối nàng dùng nhiều tâm huyết mới có được.
“Nha, thiêu vị mỹ nhân này đi bồi ngươi vậy, tranh thủ làm ngươi sau khi chết có thể hưởng thụ đến chuyện còn sống không thể làm được. Kiếp sau cố gắng đầu thai đi, quỷ xui xẻo, không cần cảm tạ ta.”
Thiêu xong mỹ nhân giấy, Ngôn La như trút được gánh nặng, không chút nào lưu niệm mà phất tay, biến mất ở sau đám người, ẩn đi công cùng danh.
“……”
“……”
Tiểu Hồn nơm nớp lo sợ mà nhìn bên cạnh thân tàn suy nhược “quỷ xui xẻo”.
Kia vẻ mặt cao thâm khó đoán, nhìn đến trong lòng nó bồn chồn.
“Kỳ thật, kỳ thật Thần Bảo Hộ nói cũng không sai, từ khi tai nạn xe cộ, chủ tử ngài đích thực không dậy nổi. Tuy nói chủ tử ngài dĩ vãng cũng không động quá, nhưng này ‘ không nghĩ động ’ cùng ‘ không thể động ’, chuyện liên quan đến tôn nghiêm, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau……”
Ý cười bên môi chủ tử từ lạnh nhạt thành càng ngày càng âm trầm, Tiểu Hồn giọng cũng càng ngày càng nhỏ.
Nó âm u mà nói thầm: Không phải bản tính chủ tử “Không nghĩ”, mà là “Không thể” đi?
Như vậy tưởng tượng, đột nhiên liền có chút kích động mà cười khúc khích!
“Một người giấy thấp kèm, liền muốn đem bổn quân đuổi đi?”
Chủ tử ngữ điệu thấp mà nhu, nghe không ra bất luận cái gì cảm xúc.
“Đúng vậy đúng vâyk!” Tiểu Hồn xem náo nhiệt không chê to chuyện ồn ào, “Ít nhất phải đến lấy thân báo đáp mới đủ thành ý!”
Chủ tử nhướng mày nhàn nhạt đảo qua, Tiểu Hồn khí thế lập tức yếu xuống.
“Tiểu nhân là nói, gϊếŧ người đền mệnh, gϊếŧ người đền mệnh, hắc hắc hắc.”
Tuyến thần kinh thô của Tiểu Hồn vô cùng lạc quan, an ủi chủ nhân xinh đẹp nhà mình.
“Chủ tử đừng để ở trong lòng, rốt cuộc Thần Bảo Hộ là cùng nữ chủ một phe, cũng coi như là khắc tinh của ngài, hai người ở một chỗ, chú định là muốn đánh gϊếŧ. Không phải sao, ngài lúc này mới chết một lần, về sau ngài có rất nhiều cơ hội chết ở nàng trong tay, chờ ngài chết nhiều lần, tự nhiên hình thành thói quen thì tốt rồi.”
——————
Tiểu kịch trường:
Ngôn La lão tỷ: ( mặt trấn định ) Vị này vừa hung ác tàn bạo, lại còn ngang ngược bất nhân, không từ bất kỳ thủ đoạn nào, không có chuyện ác nào không làm, táng tận lương tâm, bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo lại hay so đo này nọ, muốn gì nhất định phải đoạt được, cái này không phải là đại bại hoại sao? Hiện tại ta đang làm hành thiện tích đức!
Người nào đó thâm trầm nói: Tương lai chúng ta còn dài