Ngôn La vô tình đắc tội một nhân vật phản diện cực kì đẹp, thế nhưng thật ra là mỹ nhân rắn rết, bề ngoài càng đẹp, lòng dạ càng âm hiểm, vừa bệnh hoạn lại vừa đen tối...
Chỉ trách nàng niên thiếu vô tri, đắc tội người không nên đắc tội, thảm hơn là còn bị ghi thù lâu như vậy, đến nỗi căn bệnh hoang tưởng của hắn khiến hắn cứ quấn lấy nàng, cắn chết không buông.
Trong căn phòng nhỏ tối đen, Ngôn La lấy tay che miệng sắp biến thành lạp xưởng của mình kịch liệt phản đối: "Trả thù, ta nhất định phải trả thù, ngươi đứng yên đó để ta đánh!"
Sắc mặt người kia vô cùng bình tĩnh, vươn tay ra bắt lấy cánh tay đang làm loạn của nàng ôm vào ngực, cười âm hiểm nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Trên triều đình, Ngôn La quỳ sát đất hét lên: "Hoàng thượng xin hãy tha thứ cho tội lỗi của thần, thần không muốn!"
Vị hoàng đế trẻ tuổi âm thanh ôn nhu bảo: "Không sao, trẫm lại muốn."
Trong Hầu phủ, Ngôn La không tiếc lời khen ngợi: "Vũ Cơ Hầu gia, đôi mắt ngài quả thật đặc biệt câu người".
Thế tử kiêu ngạo mỉm cười, mắt chớp chớp đưa tình: "Nếu ngươi thích nó, ta liền tháo xuống tặng cho ngươi."
Không thể chạy thoát, Ngôn La rút ra được bài học xương máu, liền quyết định lấy thân báo đáp để tạ tội.