Edit: Cố Khanh"Anh muốn làm tôi, còn không cho tôi chạy sao?”
Tô Đào lặng lẽ xoay người, tiến đến chỗ mắt mèo, muốn nhìn một chút đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Không nghĩ tới, cậu vừa nhìn, thấy không phải hành lang, mà là một con mắt gần trong gang tấc.
Con mắt kia phảng phất xuyên qua mắt mèo bắt giữ cậu, trong đó chứa đầy cảm xúc thâm thúy làm cậu không khỏi nổi da gà.
“Ngọa tào!!!” Tô Đào cả kinh nói: “Anh cố ý!”“Đẹp sao?” Biếи ŧɦái cách cánh cửa hỏi, “Đáng tiếc bên ngoài không thể thấy bên trong, bằng không tôi lúc nào cũng sẽ nhìn em. Em thích không?”
Cũng tại loại cửa cũ kỹ này không thể dán gỗ cách âm, nên cách ván cửa cũng có thể nói chuyện với nhau, Tô Đào sợ hắn phá cửa đi vào, lúc này mới tráng lá gan cùng hắn nói chuyện phiếm.
“Tôi không thích! Thực dọa người!” Không nhìn thấy người cũng không bị trói tay uy hϊếp, Tô Đào đến việc rống hắn cũng dám làm. “Tôi xem anh cũng không giống người xấu, nếu không anh liền buông tha cho tôi đi?”
Một trận trầm mặc qua đi.
Người này tới vô ảnh đi vô tung, sẽ không phải là đã đi rồi đi?
Tô Đào thật cẩn thận lại đi nhìn mắt mèo, chẳng sợ làm tốt chuẩn bị tâm lý, cũng bị một đôi mắt to đổ máu dọa thiếu chút nữa bay lên.
Cậu ổn định lại cảm xúc, một phen mở cửa ra tính toán đánh cược tiết tháo chính diện battle, nhưng mà trên hành lang cũ xưa lại không có một bóng người. Trước cửa lại có một cái phong thư phình phình.
Tô Đào từ mắt mèo xé xuống một tờ giấy dán mô phỏng một đôi mắt khủng bố, xoa thành một đoàn.
“Còn chơi loại hù dọa này, hắn là trẻ con sao!”
Trở lại phòng ngủ, Tô Đào mở phong thư ra, sợ tới mức run lên, làm ảnh chụp bên trong rơi lả tả.
Bé Ngốc dùng ngụy trang duy nhất của nó — một con mèo con chạy ra ngoài, ngồi xổm trên giường dùng chân trước xoa xoa đôi mắt.
【 Vì cái gì trên giường cậu đều là mosaic? 】
Tô Đào nhìn những bức ảnh đó, đỏ mặt đến sắp đem chính mình nấu chín.
Bé Ngốc lại nghĩ lầm là việc khác, hoảng sợ cho Tô Đào một móng vuốt.
【 Cậu, cậu cư nhiên loát nhiều như vậy! Loát quá nhiều sẽ tinh tẫn nhân vong a! 】
Tô Đào bị bôi nhọ mà dở khóc dở cười, đem Bé Ngốc đuổi trở về, sau đó gom mấy bức ảnh lại để cùng nhau.
Trên hình, có rất nhiều tấm là hình chính diện khi cậu tan học đi ở trên đường, cũng có rất nhiều tấm chụp lúc cậu đang chạy bộ trong giờ thể dục, đều là mấy ngày gần đây, cũng chính là chuyện sau khi cậu tới.
Nhưng đó chỉ là một bộ phận nhỏ, còn lại rất nhiều hình là ngày đó cậu bị bịt mắt mặc người xâu xé.
Không có chụp đến chỗ không thể chụp, nhưng chừng mực cũng tuyệt đối không nhỏ, còn mẹ nó chụp đến như tác phẩm nghệ thuật, có loại mỹ cảm kỳ dị.
Thiếu niên cố nén sợ hãi thuận theo ngẩng đầu lên, cái cổ trắng tinh mà yếu ớt, giàu có sinh mệnh lực hoàn toàn bại lộ dưới bóng đèn.
Vệt đỏ nổi bật trên làn da tái nhợt lạnh băng, nhìn cậu mịt mờ động tình, càng làm cho cậu giống như con cừu non bị hiến tế cho ma quỷ, từ thuần khiết đến nhiễm hắc ám.
Tô Đào nhìn đến sắp đem chính mình nhìn ra phản ứng.
Cậu hít sâu một hơi, sờ đến vết sâu sau lưng tấm ảnh, lật qua thì thấy sau lưng tràn ngập hai chữ —— Tô Đào.
Cảm giác cố chấp điên cuồng kia, từ trong những chữ viết xinh đẹp lộ ra, tạo thành sự tương phản cực độ.
Phảng phất khi người nọ viết cái tên này, là muốn khắc vào tận sâu linh hồn.
Tô Đào lấy ra tất cả ảnh chụp, mặt sau toàn bộ đều là khắc chế lại điên cuồng tràn ngập tên của cậu.
“Xong rồi xong rồi, xong thật rồi.”
Nhìn đến cái này, Tô Đào đã biết, người kia không có khả năng buông tha cho cậu.
Đây là lão đạo lý người đi theo dõi đều sẽ bị theo dõi, người đi uy hϊếp cũng sẽ bị uy hϊếp sao?
Tô Đào phảng phất nghe được tiếng tiết tháo đang run rẩy.
Cậu sờ sờ trái tim nhỏ đang đập gia tốc, không tự giác liếʍ liếʍ cánh môi khô khốc, trong sợ hãi cư nhiên còn có điểm…… Chờ mong?
Thử hỏi, ai không nghĩ trải qua một chút loại sự việc kí©h thí©ɧ này đâu?
Đôi lời của Editor:Nhớ cmt và bình chọn cho tui nha~Yêu mọi người 💓<3