Hàng mi dài của Ngọc Lăng Tiêu hơi rũ, khí chất cả người đột nhiên trở nên ôn hòa.
Y bình tĩnh tự nhiên chỉnh lại góc chăn lộn xộn của Tô Đào, "Ngủ đi, nếu có chuyện, để mai nói."
Tô Đào mơ mơ màng màng gật đầu, lại giơ tay ôm eo Ngọc Lăng Tiêu.
Nhớ kỹ không thể đẩy người rớt xuống giường, cậu liền ủn ủn Ngọc Lăng Tiêu ép vào trong tường.
Vốn đã nằm trên chiếc trường kỷ nhỏ hẹp, hai người dán lại càng gần, cơ hồ thân mật khăng khít kề sát cùng một chỗ.
"Sư tôn, người cũng ngủ thôi."
Ngọc Lăng Tiêu càng nhíu chặt mày.
Y cũng không biết, tình cảnh này đối với y cực kì mới lạ, đồ đệ cực kì hận hắn, thế mà lại dính người như vậy?
Năm nay hắn hẳn là đã tròn mười chín tuổi, nếu là phàm nhân thì đã sớm thành gia lập nghiệp, lúc này làm nũng với sư phụ, còn ra thể thống gì.
Nhưng hiện tại thân thể Ngọc Lăng Tiêu rất hư nhược, hơi ấm truyền từ Tô Đào quá thoải mái, y vô thức nằm xuống, thậm chí tự tay kéo người vào lòng ôm ôm.
Chờ lần sau sẽ giáo huấn lại hắn.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Ngọc Lăng Tiêu thầm nghĩ như vậy.
Còn có cả nụ hôn kia, lần sau cũng tìm cơ hội để bù lại mới được.
Tên tâm ma ý đồ gây rối kia, chờ y thành tiên liền gϊếŧ hắn.
Ngày hôm sau.
Tô Đào nằm trong lòng sư tôn tỉnh lại.
Cả người cậu nửa dựa lên người Ngọc Lăng Tiêu, đôi tay gắt gao ôm eo đối phương, còn không biết xấu hổ cọ loạn đến mở cả vạt áo quy củ, áp mặt dán lên khuôn ngực hơi lạnh.
Tô Đào có chút xấu hổ mà đỏ cả mặt, vội vàng né ra.
Ngọc Lăng Tiêu sớm đã tỉnh, đang dựa vào thành ghế, chậm rãi lật sách đọc.
Nắng sớm lấp lánh trượt trên chiếc mũi cao thẳng cùng hàng mi mảnh dài của y, tạo thành từng mảng bóng che nhạt màu, càng thêm nổi bật đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, lại cực kì rung động lòng người.
"Sư tôn, buổi sáng tốt lành, người bị con đánh thức dậy sớm sao?"
"Không đâu, con ngủ rất ngoan."
Trên gương mặt Ngọc Lăng mặc dù không thấy tươi cười, nhưng y có thể dễ dàng ngụy trang thành bộ dáng ôn hòa dễ gần, như vậy hẳn là sẽ không dọa Tô Đào chạy mất.
Tô Đào đã bị sư tôn mê hoặc như vậy đấy.
Chủ yếu là, vị sư tôn này cũng đẹp quá đi.
Phù hợp với tất cả ảo tưởng tốt đẹp của cậu về mỹ nhân bạch y cổ phong!
"Hôm qua, vi sư không biết vì sao lại bị mất hết tu vi, hiện tại đã bị trở thành phàm nhân, trước khi có thể tìm được phương pháp giải quyết, còn phải làm phiền con chăm sóc vi sư một khoảng thời gian rồi."
Ngọc Lăng Tiêu đã chuẩn bị sẵn thiên tài địa bảo, nếu Tô Đào không đáp ứng, y sẽ lấy đồ nghề ra làm mồi nhử mê hoặc cậu.
"Ừm được mà! Khụ khụ, sư tôn, lâu lắm rồi con không có ở chung với sư tôn, con không giỏi lễ nghĩa lắm, người sẽ không thấy con phiền chứ?"
Tô Đào cố gắng kiếm một cái lý do che chắn cho bản thân.
Thái độ của cậu đối với Ngọc Lăng Tiêu so với thái độ khi đối mặt với thầy giáo không giống nhau lắm, có lẽ là tương đối tùy ý thoải mái hơn.
"Không sao," Ngọc Lăng Tiêu xoa đầu Tô Đào, "Lăng Tiêu Điện quạnh quẽ, có con hoạt bát cũng rất tốt."
Nhìn trộm.
Nhìn trộm vị sư tôn có ngữ khí nói chuyện như người già trong nhà khi thấy trẻ con náo nhiệt về nhà ăn tết vậy.
Kiếp tình không dành cho đạo tiên, đừng để chờ đợi thành tiếc nuối.
Lòng Tô Đào tràn ngập trìu mến, cầm theo lệnh bài xuất nhập mà sư tôn cấp cho, cậu hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách xuống núi.
Cậu chẳng những muốn chăm sóc tốt cho sư tôn, Tô Đào còn muốn cải tạo thiên điện vắng vẻ lạnh lẽo này thành khung cảnh mà cậu thích!
【 Đừng nghĩ sẽ ăn vạ ở Lăng Tiêu Điện rồi ăn no chờ chết, ngươi phải ghi nhớ quy tắc cơ bản của một vai ác chính hiệu đó. 】
Bé Ngốc tuyệt tình giáng cho Tô Đào một đòn nghiêm trọng.
Cái gọi là quy tắc cơ bản của một vai ác, là những điều lệ được quy định trong hợp đồng lúc ban đầu.
Dùng thân phận vai ác đi gây sự càng nhiều càng tốt, ít nhất phải hoàn thành 2 chi tiết cốt truyện quan trọng của thế giới đó.
Trong thế giới trước, Tô Đào đã hoàn thành chi tiết chính là theo dõi và tìm côn đồ đánh Cố Dục.
Điều này có nghĩa là, cậu cần phải làm việc.
"Nhưng mà, ngươi không muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ ư?" Âm thanh của Tô Đào tràn ngập dụ hoặc.