"Tên biếи ŧɦái...... Thả ta ra......"
Cơ thể nặng trĩu không thể nhúc nhích bị đẩy vào suối nước nóng, nước ấm thấm đẫm hắc y, ẩm ướt dán lên người, làn da bạch ngọc ẩn hiện dưới lớp áo.
Chứng kiến cảnh mê người này làm người nọ hô hấp trầm xuống, thô lỗ xé rách cổ áo Tô Đào.
"Biếи ŧɦái có nghĩa là gì? Tô Đào, ngươi thật không hổ danh là Băng hệ Thiên Linh Căn, một thân làn da khi sương tái tuyết, chậc chậc, nhẹ nắn một cái, cũng để lại vệt đỏ."
[ Khi sương tái tuyết : làn da trắng hơn sương tuyết ]
Băng hệ Thiên Linh Căn là để ngươi khen như vậy hả!
Tô Đào trong lòng bi phẫn, lại không thể mở mắt ra được.
Cậu không biết tên biếи ŧɦái đã làm như thế nào, ở đỉnh Ngọc Lăng Tiêu nơi cư ngụ của đệ nhất kiếm tu Phi Vân Môn cũng dám tùy ý làm xằng bậy, không nói hai lời liền bắt cậu đi.
Chẳng lẽ trong thế giới nào thì gặp biếи ŧɦái vẫn là tình tiết cố định sao!
Nhưng tên biếи ŧɦái này, so với Cố Dục thì lại biết dày vò người khác hơn nhiều.
Sau khi hắn lột sạch sẽ Tô Đào liền nhào đến giống như chưa từng thấy qua cơ thể người, sờ soạng từ trên xuống dưới Tô Đào một lượt.
Ngay cả Tiểu Tiểu Đào cũng không buông tha.
Sau đó, Tiểu Tiểu Đào đứng dậy.
À thì, bản năng sinh lý là không thể khống chế mà.
Tô Đào: "......"
Xấu hổ đến hít thở không thông.
Người nọ tà khí cười nhạo một tiếng, giơ tay cầm "phúc khí" của Tô Đào.
"Bản tôn còn chưa tận hứng, ngươi cũng không nên nhạy cảm như vậy."
"Thì ra đây là dục niệm, rất thú vị."
"Ưʍ..."
Cánh môi bị cắn thật mạnh, Tô Đào nức nở một tiếng, thân thể đột nhiên được giải trừ khống chế.
Phản ứng đầu tiên của cậu là rút kiếm đâm biếи ŧɦái, lại thấy trong suối nước nóng bốc khói mờ ảo nóng hôi hổi, bốn bề vắng lặng.
Người đã chạy, hoặc là hắn cường đại đến mức cậu căn bản không phát hiện ra được.
Chỉ có mảng da ửng hồng trải rộng trên cổ có thể chứng minh đây không phải một ảo cảnh trong mơ.
Cả người Tô Đào đều ủ rũ, cũng không có tâm trạng thưởng thức suối nước nóng, dùng linh khí loại bỏ hơi nước trên người, mặc xiêm y xong mới trở về Lăng Tiêu Điện.
Trong điện, đệ nhất kiếm tu Ngọc Lăng Tiêu đang nằm trên trường kỷ mềm mại, lông mày bạc nhíu lại, hiển nhiên lúc ngủ cũng không an giấc.
Y lâu lâu lại ho khan khụ khụ hai tiếng, đuôi mắt phi hà vốn rất ỷ sắc hϊếp người, lúc này thêm ba phần ốm yếu phong lưu, vô cùng mê người .
Tô Đào thở dài, giúp Ngọc Lăng Tiêu chỉnh lại xiêm y, sờ trán xác nhận không phát sốt. Đến khi cả thể xác và tinh thần cậu đều mệt mỏi mới trở về thiên điện.
Cậu vừa nãy nghĩ về thế giới trước, trong nháy mắt hoài nghi có khi nào lại là nam chủ giở trò quỷ sau lưng, nhưng trở về thấy Ngọc Lăng Tiêu suy yếu...
Tô Đào tỏ vẻ chính mình vẫn là người có lương tâm, người ta đều thảm hại đến như vậy, một người bình thường sao có thể ra tay với cậu.
Giường lớn ở Thiên điện rất cứng, Tô Đào lăn hai vòng, cảm giác xương cốt cả người đều kêu kẽo kẹt, đi khắp nơi cũng chưa tìm thấy chăn bông, cả người đều rét buốt.
Cậu quên mất, đây là thế giới tu tiên, trong phòng của đại năng giả nào sẽ có chăn bông cơ chứ!
Chiếc trường kỷ mềm mại duy nhất trong điện chính thì Tô Đào đã nhường cho Ngọc Lăng Tiêu, bằng không Ngọc Lăng Tiêu một thân trúng độc còn phải ngủ ở giường phụ hàn ngọc lạnh giá.
"A, Bé Ngốc, ta lại bị ô uế rồi... Ngươi nói xem, ta có thể tìm cái tên biếи ŧɦái kia bắt hắn cống nạp cho ta mấy cái giường đầy chăn bông không? Ta thật sự không thể ngủ giường cứng được mà!"
【 Ngươi còn có ý định tìm biếи ŧɦái giao dịch à? Tâm trạng thay đổi quá nhanh rồi đó! 】
Biếи ŧɦái cũng không phải muốn triệu hồi là có thể triệu hồi.
Cuối cùng, Tô Đào phát rồ, trộm nằm lên trường kỷ, cậu ôm chặt Ngọc Lăng Tiêu, tránh việc cậu đá người ta xuống đất.
Cậu ủ rũ, dán mặt trên lưng sư tôn, thở dài.
Chuyện là thế này.
Tại thế giới này, nhân vật phản diện Tô Đào thích tiểu sư muội của nữ chủ, tiểu sư muội lại chỉ yêu nam chủ Ngọc Lăng Tiêu.
Tô Đào vì ghen ghét, lợi dụng thân phận đồ đệ, hạ độc Ngọc Lăng Tiêu, phế bỏ một thân tu vi của y.
Sau đó nguyên chủ năm lần bảy lượt làm nhục y, cuối cùng Ngọc Lăng Tiêu gặp được cơ duyên lĩnh ngộ đại đạo, nguyên chủ bị ngược đến chết.