Chương 1: [TG1] Theo Dõi Học Bá Cao Lãnh (1)

Edit: Cố Khanh

"Không cần…… A……”

Thanh âm nức nở phản kháng bị bàn tay đang đặt trên miệng cậu ấn trở về, hai mắt Tô Đào bị cà vạt che lại, trước mắt là một mảnh đen nhánh.

Cậu sợ hãi đến hơi hơi phát run, đáy mắt dính lên một chút lệ quang.

“Tôi buông em ra, em đừng kêu.”

Thông qua máy biến đổi, thanh âm âm lãnh máy móc vang lên bên tai.

Tô Đào không ngừng gật đầu, tay người nọ vừa buông ra, cậu định kêu cứu mạng, nhưng miệng mấp máy nửa ngày cũng không biết làm sao kêu lên.

…… Đây là nhà cậu a.

Bởi vì là phòng ở trong một khu phố cũ nát, xung quanh ngư long hỗn tạp nên đặc biệt ầm ĩ, nên cậu còn cố ý lắp đặt gỗ cách âm, toàn chung cư chỉ có nhà cậu là yên tĩnh nhất.

Vậy nên cho dù cậu chết ở trong nhà, cũng sẽ không có ai biết.

Tô Đào vừa uể oải vừa sợ hãi, người này đến nhà cậu như thế nào đều biết, rốt cuộc đã theo dõi cậu bao lâu?

Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Tay cậu bị trói sau lưng, Tô Đào bị người nọ ôm lấy bả vai dẫn đi, nghiêng ngả lảo đảo ngồi xuống trên sô pha.

“Thật ngoan.”

Giọng hắn vì du͙© vọиɠ mà trở nên khàn khàn, qua máy biến đổi âm thanh, càng lộ ra sự khủng bố mà sung sướиɠ của hắn.

Tô Đào cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng cậu có thể cảm giác được đối phương cao lớn hơn so với cậu, toàn thân tản mát ra lực áp bách cực kì cường đại, cho cậu cảm giác giống như cậu là một con chim tước có trốn thế nào đều không thoát khỏi lòng bàn tay của đối phương.

Thanh âm kim loại ma sát với bàn trà làm Tô Đào cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Người nọ cầm dao gọt hoa quả của nhà cậu!

Hắn muốn dùng dao làm cái gì!

“ Có việc gì thì chúng ta có thể từ từ thương lượng a! Tôi là người lương thiện, chưa từng kết thù với ai……”

Cả người Tô Đào đều phát run, nên không biết người kia đang dùng ánh mắt tham lam mà nhìn chăm chú vào đôi môi không ngừng đóng mở của cậu, cùng đầu lưỡi ướŧ áŧ bên trong khi cậu nói chuyện.

Không biết sờ lên sẽ có cảm giác gì.

Ngón tay ấm áp đột nhiên đè lên đầu lưỡi trơn trượt của cậu, vừa lòng bắt lấy chơi một lát, sau đó lại sờ lên hàm răng chỉnh tề trắng tinh của cậu, giống như bác sĩ nha khoa đang làm kiểm tra.

Tô Đào cả kinh đến mất cả âm thanh, người nọ đã không còn thỏa mãn với việc chỉ chơi với đầu lưỡi của cậu, hắn cúi người cắn lên cổ Tô Đào, lực đạo tựa như muốn đem cậu nuốt luôn vào bụng, hết hôn lại cắn, lưu lại từng điểm đỏ ướŧ áŧ.

Đầu tóc lông xù xù của hắn cọ lên da cậu, lạnh lạnh ngứa ngứa, khoảng cách gần như vậy, Tô Đào thậm chí cồ thể từ trên người hắn ngửi được chút mùi hương.

Hắn đã sớm làm đủ chuẩn bị.

Dao gọt hoa quả giống như đang cảnh cáo, thường thường xẹt qua bàn trà, phát ra âm thanh chói tai.

Trong phòng khách yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy thanh âm thở dốc cùng tiếng nước "chụt chụt", trong bầu không khí đáng sợ này, Tô Đào mạnh mẽ áp xuống bất an, không hề có ý đồ phản kháng.

Cậu sợ chính mình qua mấy ngày nữa sẽ giống như những nạn nhân trong mấy tin "Những tai nạn thảm khốc của xã hội".

Cũng may, người nọ như là đã mở xong món quà mà hắn cực kỳ vừa lòng, cũng không có ý định hưởng dụng xong trong một lần.

Sau khi kết thúc một nụ hôn sâu, hắn cưỡng bách Tô Đào uống lên một ly nước có chứa thuốc ngủ, không bao lâu, Tô Đào liền ngủ sâu.

Thẳng đến khi tác dụng của thuốc qua đi, khi cậu một giấc ngủ tỉnh, đã là ngày hôm sau, cậu trốn ở trong chăn không muốn ra ngoài, sợ vừa ra liền gặp tên biếи ŧɦái kia.

Nhưng di động lại kiên trì bền bỉ, liên tục vang lên bốn năm tiếng chuông thập phần táo bạo, ồn ào làm cho Tô Đào càng thêm tâm phiền ý loạn.

Trong ổ chăn chậm rãi ló ra một cái đầu có mái tóc hơi xoăn xõa tung, giống một con sóc con bị chọc cho tạc mao, cẩn thận đánh giá một vòng trong phòng cùng liếc mắt một cái đến chỗ có thể nhìn thấy được trong phòng khách.

Sau khi xác nhận không có ai, cậu liền lăn long lóc bò dậy, tiếp được điện thoại đến từ chủ nhiệm lớp.

“ Tô Đào! Trò còn biết tiếp điện thoại a! Trò trốn học một buổi sáng là đi làm gì?!”

Tô Đào vội vàng che lại ống nghe, dùng sức xoa xoa yết hầu, nhẹ nhàng khụ hai tiếng, nghe tới mê mang lại khàn khàn.

“…. Em tối hôm qua trở về liền phát sốt, trong nhà không có ai cũng không có thuốc, liền ngủ một giấc cho qua, xin lỗi Lý lão sư, hiện tại em liền tới trường học…… Khụ khụ……”

Chủ nhiệm lớp rất ít khi nói chuyện với Tô Đào, nhưng cô biết đứa nhỏ này gia cảnh không tốt, có một người cha như thế cùng không có giống nhau, nghe thanh âm không giống giả bộ, ngữ khí cô cũng mềm xuống:

“ Vậy trò hảo hảo chiếu cố chính mình, sau đó lại tới tìm tôi làm giấy xin nghỉ.”

Sai khi lừa gạt chủ nhiệm lớp xong, Tô Đào nhẹ nhàng thở ra, lại nằm liệt trở về trên giường.

Vẻ mặt cậu đau khổ kéo cổ áo ra, liền thấy từ trước ngực đến eo bụng, tất cả đều là điểm đỏ do bị người hút ra, rất giống bị cẩu đè ra gặm từ đầu đến chân một lần.

“ Bé Ngốc a, tao bị ô uế! Lòng tao đã chịu tổn thương, mãnh liệt yêu cầu bãi công!”

Editor:

Mọi người cmt và bình chọn cho tui có động lực ra chương mới đi.o(>_<)o