Editor: Cố Khanh
Gọi ba ba là không có khả năng, đời này đều không thể gọi hắn là ba ba.
Tô Đào còn gửi hy vọng vào thân phận vai ác của chính mình có thể có kỹ năng gì đó —— ví dụ như tăng sức mạnh hoặc đại loại vậy.
Nhưng mà sự thật chứng minh, cậu vẫn là cọng bún có sức chiến đấu bằng 5. Người kia vừa động thủ, cậu liền nằm xuống cầu nhân gia đừng đánh.
Cố Dục còn chưa kịp đánh, đã bị Tô Đào ôm eo, chết sống cũng không chịu buông ra, cậu sợ bị đánh.
“Ba ba! Đừng đánh a ba ba!”
Một ngụm một tiếng ba ba, cậu gọi mà không hề cảm thấy thẹn, gọi thuận miệng cực kỳ.
Cố Dục đã từng tiếp xúc thân mật với Tô Đào.
Nhưng lúc đó không giống bây giờ.
Tư thái khi bị cưỡng bách chiếm hữu tuy rằng mỹ lệ, nhưng so với cừu non chủ động nhào vào trong ngực thì vế sau lại càng làm cho người ta cảm thấy động tâm hơn.
Hắn giả vờ vô tình để một tay lên trên vòng eo tế gầy của Tô Đào, làm bộ đẩy cậu ra ngoài, Tô Đào liền ôm hắn càng chặt.
“Không đánh cậu.”
Ý định ban đầu của Cố Dục là được nghe Tô Đào kêu ba ba, không nghĩ tới da mặt gia hỏa này quá dày, căn bản một chút khí khái cũng không có.
Ngược lại là hiện tại, hắn mau bị nhiệt độ cơ thể của Tô Đào làm bỏng, còn tiếp tục như vậy nữa, có lẽ sẽ phát sinh một ít việc không khống chế được.
“Mông trứng trêu người kia của cậu ( tui chém)…… Khụ, nếu thắng bại đã phân, chúng ta trở về tiếp tục tiết tự học buổi tối đi.”
Bàn tay to trên eo ấn đến cả người Tô Đào đều không được tự nhiên, cậu cảm thấy như vậy quá mức ái muội.
Cậu đột nhiên nghĩ tới lần đầu gặp Cố Dục, giáo thảo cao lãnh tự phụ không khỏi phân trần cọ qua dấu hôn ở sau tai cậu, thiếu chút nữa bị cậu cho rằng hắn đang chơi lưu manh.
Cho nên, bản chất Cố Dục là một người ngây thơ đi!
Vừa ngây thơ vừa thẳng, căn bản không biết đến mấy hành động kỳ quái này.
Cậu còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là tha thứ tên thẳng nam này thôi!
Hai người chuồn êm trở lại phòng học, không khiến cho bất kỳ ai chú ý.
Ngoại trừ bạn thân của Đường Tiểu Điềm khi nhìn đến Cố Dục nắm lấy tay Tô Đào, kích động đến nổi vẽ lên trên bài thi một đường cuộn sóng.
Khái! Khái đã chết!
Sau khi trải qua sự tranh cãi về việc gọi “Ba ba”, Tô Đào tạm thời không dám ở dưới mí mắt của Cố Dục làm động tác nhỏ với Đường Tiểu Điềm.
Vừa kết thúc tiết tự học buổi tối, Tô Đào lập tức thu thập đồ vật, chạy như bay.
Thẳng đến khi ra khỏi trường học, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.
Không biết có phải do trong WC có hành vi có chút ái muội hay không, lúc đi học cậu cứ cảm thấy Cố Dục ngồi quá gần cậu, không khí cổ quái đến khó có thể hình dung.
“Meo ~”
Tiếng mèo kêu mềm mụp truyền đến, Tô Đào còn đang tìm xem Bé Ngốc đang ở đâu, mèo con đã từ trên cây nhảy xuống, chính xác mà dừng ở trong lòng ngực Tô Đào, làm Tô Đào sợ chết khϊếp.
“Bé Ngốc, mày tới đón tao về nhà sao?”
【 Làm gia trưởng, khụ, hệ thống, tôi phải đảm bảo an toàn tính mạng cho cậu, hơn nữa nếu cậu lại gặp được biếи ŧɦái thì làm sao bây giờ? 】
Lời Bé Ngốc nói chỉ có Tô Đào nghe hiểu được, còn qua tai những người khác thì chỉ là một chuỗi tiếng mèo kêu.
“Vậy mày có thể giúp tao đánh chạy biếи ŧɦái sao?”
【 Cậu nghĩ cái gì thế? 】
Tô Đào: “……”
Được rồi, bọn họ một người một thống ở phương diện vũ lực, đều được xem là cặn bã.
Cho dù lần trước đi đường tắt có xuất hiện việc bị biếи ŧɦái theo dõi, nhưng vì muốn nhanh về nhà, Tô Đào vẫn lựa chọn đi đường tắt như cũ.
Không biết có phải do Bé Ngốc nhắc tới tên biếи ŧɦái kia hay không, khi một lần nữa bước vào con đường quen thuộc này, Tô Đào luôn có loại cảm giác bất an không rõ.
Giống như cái tên theo dõi kia, đang tránh ở nơi đèn đường chiếu không tới ở phía sau cậu, dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chăm chú vào cậu.
Tô Đào vừa đi một bước vừa quay đầu lại, kinh hồn táng đảm, ôm chặt mèo con đến độ nó sắp không thở nổi.
Về đến nhà, cái loại cảm giác nguy hiểm như có như không này mới biến mất.
Cho đến khi Tô Đào rửa mặt xong đi ra ngoài, mới phát hiện trên bàn trà của phòng khách nhiều ra một lá thư.
Ảnh chụp.
Tấm ảnh này vừa được rửa ra trong tối nay.
Trong bóng đêm cậu một mình đi trên đường, bóng dáng lộ ra sự hoang mang và rối loạn, mỗi lần quay đầu lại đều giống như đang đối diện trực tiếp với màn ảnh.
Người đang theo dõi kia không hề phát ra âm thanh, hắn giống như u linh mà âm thầm nhìn chăm chú vào người hắn yêu.
Tấm ảnh cuối cùng, hắn dùng bút lông màu đỏ vẽ một vòng tròn tươi đẹp lên mèo con nằm trong lòng Tô Đào.
—— Em thực thích sủng vật của em, nhưng nó dám chiếm cứ ôm ấp vốn thuộc về tôi.