Quyển 1- chương 4: Biểu tiểu thư

Đôi mắt như có tinh tinh điểm điểm vì sao đang lập lòe bên trong, như nước biển được ánh hoàng hôn chiếu rọi lóng lánh ánh sáng. Trong mắt nàng, hắn thấy ảnh ngược của chính mình. Cảm giác xa lạ tràn ngập khắp tâm trí, như muốn dẫn dụ con người xa vào bên trong khoảnh khắc mỹ lệ. Một khoảnh khắc lại như cả trăm năm, một cái đối mặt là cả một đời.

Sở Tiêu Ninh còn đang tưởng có phải bản thân đang ở trong mơ. Nhưng xúc cảm mềm mại trên tay lại không thể bỏ qua.

Hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ là người xem trọng nữ sắc. Nữ nhân trong mắt hắn xem ra chỉ là dung chi tục phấn, có chăng cũng chỉ có thân phận của các nàng đem đến ích lợi khiến hắn động dung. Hay chẳng hạn như thứ nữ nhà lại bộ thượng thư, tuy đầu óc không mấy linh quang nhưng luôn nghĩ ra những đồ vật hữu dụng với hắn. Sở Tiêu Ninh cũng nguyện ý cho nàng ta một chút sắc mặt tốt.

Nhưng giờ khắc này, cũng chỉ là chạm tới một ánh mắt. Tim hắn đã không thể khống chế mà đập nhanh. Thật muốn kéo xuống khăn che mặt để nhìn kỹ xem nhan sắc thật sự của nàng ra sao.

Ánh mắt của Sở Tiêu Ninh quá trắng trợn.

An Kiều sợ hãi lập tức đứng thẳng thân mình, kéo ra khoảng cách với hắn.

Trên tay hư không, súc cảm mềm mại biến mất, Sở Tiêu Ninh hơi có chút không vui nhẹ nhăn mày.

Nha hoàn Tư Cầm khắc trước còn chưa kịp phản ứng, hiện tại thấy hắn nhăn mày còn tưởng hắn bất mãn, hiểu nhầm tiểu thư là có ý nhào lên. Nàng đi lên một bước chắn trước người An Kiều, tư thái phóng thấp hướng hắn giải thích.

"Vị quý nhân này thật sự thực xin lỗi. Tiểu thư nhà chúng tôi là bị người đẩy mới vô ý mạo phạm ngài. Thật sự là không phải cố ý, cầu ngài đừng quá so đo"

Sở Tiêu Ninh lại không mấy để ý đến những lời nàng ta nói. Hắn nhìn thiếu nữ rụt rè cúi đầu đứng đằng sau. Tiểu cô nương có thể là sợ hãi, đứng cúi đầu núp sau lưng nha hoàn của mình. Hai bàn tay xoắn vào nhau. Ánh mắt lại thỉnh thoảng len lén nhìn lên, khi chạm vào ánh mắt hắn lại như thỏ con sợ hãi mà lập tức cúi đầu.

Tâm Sở Tiêu Ninh lại như có một mảnh lông chim cọ qua ngứa ngứa.

Tư Cầm sau khi nói một phen lời nói ngẩng đầu lên, lại thấy người nam nhân kia không phân cho mình một chút ánh mắt, mà nhìn chằm chằm vào tiểu thư nhà mình. Tiểu nha hoàn tính cảnh giác đạt đến tối cao. Tên nam nhân này nhìn nhân mô cẩu dạng chẳng lẽ lại là một tên sắc quỷ, mơ ước mỹ mạo của tiểu thư như hoa như ngọc nhà nàng.

Tư Cầm cảnh giác né người sang một chút, toàn bộ thân hình chặn An Kiều đằng sau.

Chính nghĩa hiên ngang mà đối thẳng mắt với Sở Tiêu Ninh. Mỹ nhân như tiểu thư, nàng có phải liều nửa cái mạng cũng phải bảo vệ thật tốt.

Sở Tiêu Ninh biết nha hoàn này hiểu lầm gì đó, nhưng hắn không có ý định giải thích.

Đằng trước đang xảy ra ẩu đả. Tiểu cô nương đi qua đám đông có lẽ bị người đẩy một chút, liền trùng hợp mà nhào vào lòng hắn.

Sở Tiêu Ninh phái một đám hộ vệ đi lên trước giải quyết đám người. Còn hắn lập tức thay đổi sắc mặt, tỏ ra một bộ ôn hòa có lễ mà hướng về phía An Kiều cười nhẹ.

"Vốn là tại hạ nhất thời không chú ý mới va chạm tiểu thư, là ta nên xin lỗi mới là".

Nha hoàn Tư Cầm không ngờ thái độ của hắn lại là như vậy.

Đám trung phó phía sau cũng là trợn mắt há hốc mồm. Từ khi nào mà vương gia của bọn họ lại có loại biểu hiện ôn hòa như vậy. Không phải bình thường là cao cao tại thượng, lạnh lùng quả quyết hay sao. Xuất thân hoàng gia, dù là thân phận xấu hổ như Thành vương gia cũng không phải là người mà người khác có thể đắn đo. Đó không phải là thu liễm mũi nhọn, đó là bôi nhọ thể diện hoàng thất. Cao ngạo, quý khí đã khác vào xương cốt.

Vậy mà hôm nay ngài ấy lại cố ý rút đi một thân cao ngạo, mà ôn hoàn mềm giọng với một nữ tử vừa mới gặp mặt. Đám thuộc hạ cũng bắt đầu tò mò đằng sau lớp khăn che mặt của vị kia là một bộ dung sắc như thế nào. Mà khiến Thành vương gia đối đãi đặc biệt như vậy.

An Kiều cũng rất bất ngờ về phản ứng của Sở Tiêu Ninh. Rõ ràng là bản thân đυ.ng vào hắn ngược lại lại được hắn xin lỗi.

Nàng nhô đầu nhỏ ra, một đôi mắt to ngập nước tò mò mà nhìn hắn.