Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Tu La Tràng: Người Qua Đường Giáp Cô Ấy Kiều Mềm Cuốn Hút

Chương 30.3: Người qua đường Giáp đoàn sủng ở đại học vườn trường (3.3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe thấy lời này của đối phương thì Tống Đường hơi dừng một chút, anh nhìn vào Nguyễn Kiều Kiều rồi lại chuyển ánh mắt về phía Trịnh Ngũ.

Vừa định mở miệng nói chuyện thì thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào thiếu nữ không tí rụt rè.

Ánh mắt anh trong chớp mắt lạnh xuống, lời định nói ra cũng giữ lại ở trong miệng.

Nguyễn Kiều Kiều thấy Tống Đường không nói gì nên nghĩ là anh không biết nên nói như thế nào.

Nhìn Trịnh Ngũ vẫn chờ câu trả lời, cô suy nghĩ về mối quan hệ của hai người xong mở miệng nói nhẹ: “Tôi là chị gái của cậu ấy.”

“Chị gái?”

Trịnh Ngũ nghe thấy lời này thì đôi mắt lập tức sáng lên, ngay cả giọng nói cũng cất cao lên hai lần.

Ngược lại với anh ta, ánh mắt của Tống Đường lại càng lạnh hơn.

Anh chuyển tầm mắt về phía Nguyễn Kiều Kiều, nhấc tay gạt cánh tay còn khoác lên người mình của Trịnh Ngũ ra, đi lên phía trước hai bước.

Lạnh lùng nói: “Cô nói cô là cái gì của tôi cơ?”

Nguyễn Kiều Kiều bị giọng điệu và ánh mắt của đối phương dọa sợ, nháy mắt cứng đờ ở tại chỗ.

“Hức hức…… Trứng Kho, nhìn cậu ta cứ như là muốn đánh tôi vậy…… Tại sao cậu ta lại tức giận thế chứ? Tôi có nói sai cái gì à?”

Trứng Kho nghe giọng điệu trẻ con run rẩy của thiếu nữ, đau lòng cực kỳ!

Cái tên Tống Đường này có phải bị bệnh không vậy? Thế mà dám dọa Nguyễn Nguyễn!

【Nguyễn Nguyễn, đừng sợ đừng sợ, nhân vật tuyến chính ở thế giới này không có khuynh hướng bạo lực đâu, có lẽ chỉ đáng sợ chút thôi, không đánh người đâu.】

Nguyễn Kiều Kiều nghe thấy lời này thì thoáng an tâm một chút.

Cô lấy lại bình tĩnh, đang định mở miệng thì đột nhiên Trịnh Ngũ đứng ở bên đó đã đi tới.

Anh ta nhấc tay lên kéo cánh tay Tống Đường một cái, khuyên nhủ: “Này Tống Đường cậu đừng có dọa chị gái mình như vậy chứ! Cậu nhìn người ta bị sợ rồi kìa.”

Tống Đường nhìn khuôn mặt nhỏ hơi trắng bệch của thiếu nữ, và cả mắt hồ ly đã nổi hơi nước nhàn nhạt lên, trong lòng căng thẳng, nhíu chặt lông mày lại.

Anh nâng tay lên, hơi chần chờ một chút, sau đó đặt lên trên đỉnh đầu thiếu nữ, xoa xoa, giọng nói cũng mềm xuống: “Xin lỗi, là do tôi nóng tính.”

Dừng một chút, lại nói tiếp, “Cô đừng sợ tôi.”

Nói xong lại nhìn về phía Trịnh Ngũ, thanh âm lạnh như băng: “Cái từ gọi chị gái này không phải cậu cũng được phép gọi đâu.”

Lúc An Điềm đến đây, trùng hợp nhìn trúng cảnh tượng này.

Cô ta chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt hình như có vẻ xa lạ, rất khác biệt với trong trí nhớ của cô ta.

Cô ta cúi đầu xuống nhìn vào tin nhắn mình vừa gửi trong lòng bàn tay.

【Biên Dã, tớ đang xem một trận bóng rổ ở trường của Tống Đường, lát nữa cậu đến đón tớ được không?】

An Điềm cất điện thoại đi, trên mặt lại treo nụ cười ngọt ngào lên một lần nữa, nâng bước chân đi về phía đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »