Tống Đường nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi lại xoay trở về, giọng nói hơi lạnh nhạt: “Không cần.”
Nói xong thì dừng một chút, tiếp tục: “Cô muốn ăn cái gì?”
Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều sáng lên, ý là định làm cho cô ăn sao?
Nhưng mà…… làm phiền người khác như thế hình như không tốt lắm.
Cô nhấp nhấp cái miệng nhỏ, cong con ngươi lên, giọng nói mềm mại: “Tôi không kén ăn, ăn gì cũng được.”
Thiếu niên im lặng trong chốc lát, sau đó mới nói: “Ừ, cô ra bàn ăn ngồi chờ đi.”
“Được.”
Nguyễn Kiều Kiều đáp lại đầy ngoan ngoãn, đi vào chỗ bàn ăn rồi ngồi xuống.
Tốc độ của Tống Đường rất nhanh, không được bao lâu bữa sáng đã làm xong.
Nguyễn Kiều Kiều thấy vậy thì vội vàng đứng lên từ trên ghế, chuẩn bị đi qua hỗ trợ mang đồ ra bàn ăn.
Rốt cuộc đã không giúp đỡ nấu cơm rồi thì ít nhất cũng phải chủ động làm chút việc chân tay mới được.
Nhưng mà có lẽ là vì đi đường vội vã quá, vừa mới đến cửa phòng bếp cô đã bị thứ gì đó vướng vào, cả người ngay lập tức ngã về phía trước.
“A……”
Nguyễn Kiều Kiều hoảng sợ kêu ra tiếng, nhìn mặt đất càng ngày càng gần mình, trong lòng kinh hoảng không thôi.
Oa oa…… Lần này chắc mặt cô bị nát luôn quá……
Nhưng mà cái suy nghĩ này chỉ vừa mới toát ra, cô đã cảm nhận thấy chỗ eo của mình được một cái bàn tay to ôm lấy.
Thiếu niên tay mắt lanh lẹ, lực cánh tay cũng hơn người, chẳng những vớt được cô lên, thậm chí còn để cô xoay mình một cái.
Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt mình đong đưa một hồi, khi phục hồi tinh thần lại thì đã ghé vào trong lòng ngực thiếu niên rồi.
Một tay Tống Đường ôm lấy bả vai thiếu nữ, một tay khác thì ôm chặt ở chỗ eo thon của cô.
Có lẽ là vì khi nãy bị dọa sợ, sặc mặt thiếu nữ trở nên hơi trắng bệch, con ngươi lóe hơi nước còn mang đầy vẻ hoảng loạn.
Trong lòng anh mềm nhũn lại, giọng nói mềm xuống: “Không có việc gì, đừng sợ.”
“Ừm.” Nguyễn Kiều Kiều gật gật đầu, nhìn vào tay nhỏ của mình vẫn còn đang đặt ở trên ngực người ta, hơi cuộn nó lại, giọng nói mềm mại, “Cảm ơn cậu.”
Từ trên người thiếu nữ truyền đến mùi hương nhàn nhạt làm Tống Đường hơi ngơ ra một chút, anh cứ để vậy rồi nhìn chằm chằm vào đối phương trong chốc lát.
Sau đó đột nhiên nâng cái tay đang ôm bả vai của đối phương lên, vươn hai cái ngón tay thon dài ra nhéo nhéo gương mặt non mềm như mới sinh của thiếu nữ.
Nguyễn Kiều Kiều cảm nhận thấy cảm xúc hơi thô sáp trên má, chợt ngẩn người, nói với vẻ mơ hồ: “Cậu làm gì vậy?”
Tống Đường hơi gục đầu xuống, hô hấp ôn nhu thổi vào trên mặt thiếu nữ.