Chương 28.1: Người qua đường Giáp đoàn sủng ở đại học vườn trường (1.1)

Ý thức dần bị rút ra, Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy có một cảm giác choáng váng đánh vào đầu, đến khi lại mở mắt ra thì đã vào trong một chỗ không gian màu trắng.

Cô đứng lên nhìn nhìn khắp nơi.

Đây là nơi nào? Sao lại không có một cái gì vậy?

“Trứng Kho?” Cô gọi nhẹ một tiếng.

“Nguyễn Nguyễn, ta ở chỗ này!”

Không gian trước mắt đột nhiên sinh ra một hồi dao động nho nhỏ, sau đó có một cục lông tơ hình quả trứng xuất hiện ở giữa không trung.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn nó, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra một vẻ vui sướиɠ.

“Trứng Kho?”

“Ừm ừm ừm, là ta đây, Nguyễn Nguyễn.”

Cục lông tơ gật gật đầu, hình dáng tay ngắn chân ngắn đúng là không gì đáng yêu hơn được nó.

Nguyễn Kiều Kiều không nhịn được duỗi tay ra ôm lấy nó, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, trong giọng nói lộ vẻ vui mừng: “Trứng Kho, thì ra đây là hình dáng của cậu, đáng yêu thật đó!”

Trứng Kho được cái tay nhỏ kiều nộn mềm mại của thiếu nữ vuốt ve, lại còn được khen đáng yêu, đống lông màu trắng tức khắc chuyển thành màu hồng nhạt.

Nó rất là thẹn thùng, nhanh chóng nói sang chuyện khác.

“Nguyễn Nguyễn, hiện giờ chúng ta đang ở trong không gian của hệ thống, về sau mỗi lần kết thúc nhiệm vụ thì cô đều có thể tạm nghỉ ngơi ở trong đây, hoặc đương nhiên cũng có thể tiến trực tiếp vào thế giới mới.”

Nguyễn Kiều Kiều nghe thấy Trứng Kho nói vậy, lại đảo mắt sang đánh giá bốn phía một lượt, nói giọng mềm mại: “Được nha!”

Giới thiệu không gian xong, Trứng Kho lại nhớ đến một việc khác càng quan trọng hơn, màu trắng lông tơ nháy mắt trở nên xám xịt.

“Hu hu hu Nguyễn Nguyễn, thế giới trước đó của chúng ta bị âm 800 tích phân!”

“Vốn dĩ hoàn thành tuyến cốt truyện là sẽ có 200 tích phân, nhưng mà tuyến của thế giới kia bị hỏng nghiêm trọng, trừ mất 1000 tích phân rồi! Oa oa oa tại sao lại như vậy chứ……”

Nguyễn Kiều Kiều nghe thấy lời này thì ngơ người một chút, cô không nghĩ rằng tích phân lại còn có thể âm được.

Cánh môi phấn nộn nhẹ mím một cái, cảm xúc của cô chợt hơi hạ xuống.

Nhưng là không lâu sau trên khuôn mặt nhỏ ấy lại nở ra tươi cười lần nữa.

“Không sao đâu Trứng Kho, thế giới tiếp theo chúng ta lại cố gắng cùng nhau là được rồi, nhất định tích phân sẽ càng ngày càng nhiều hơn!”

Nói xong còn dùng sức nắm chặt nắm tay nhỏ một cái.

Trứng Kho nhìn thiếu nữ sáng chói như vầng thái dương, nó cảm thấy tâm của mình đều sắp hóa thành một hồ nước xuân rồi, nháy mắt lòng tràn ngập sự nhiệt tình.

Không sai, chẳng qua chỉ là một lần bị âm tích phân thôi mà? Như này thì có là cái gì? Nó nhất định sẽ giúp Nguyễn Nguyễn kiếm lại tích phân về số dương!

“Được! Chúng ta cùng nhau nỗ lực! Nguyễn Nguyễn, vậy giờ chúng ta tiến vào thế giới tiếp theo nhé?”

“Ừm!”