"Chị thích ăn cay à?”
“À…… Ừm, rất thích.” Nguyễn Kiều Kiều lên tiếng nhẹ nhàng.
Ngay từ đầu cô còn chưa phản ứng lại, mãi đến khi thấy Phương Mặc nhìn chằm chằm vào mình thì mới phát hiện câu gọi chị này là đang gọi cô.
Nguyễn Kiều Kiều vừa nói xong Phương Mặc đã đứng lên, cầm một cái bát sạch sẽ và một đôi
đũa công*.
*đũa dùng để gắp thức ăn trên bàn ăn, không dùng để đút vào miệng.
Thiếu niên người cao tay dài, với đến chỗ miếng thị xối mỡ cô đang mong ngóng ấy dễ như trở bàn tay.
Sau đó gắp lấy gần nửa bát rồi đặt ở trước mặt cô.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn bát nhỏ trước mắt, không kiềm được mà cong đôi mắt.
Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn tức khắc nở ra một nụ cười xán lạn, núm đồng tiền bên má trái hiện ra cực kỳ rõ ràng.
“Cảm ơn cậu, Phương Mặc.” Giọng nói mềm nhẹ lộ ra vẻ vui sướиɠ.
Lúc này Kỳ Khanh đang nghiêng người, nhìn thấy đôi mắt như chứa cả dải ngân hà của thiếu nữ, môi anh cong lên.
Đúng là người dễ thỏa mãn.
Phương Mặc bị nụ cười này của Nguyễn Kiều Kiều làm cho mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn nữa: “Không…… không cần khách khí!”
“Chị còn muốn ăn gì không? Em gắp cho chị!”
Lúc hồi thần lại tiếp tục nói một cách vui vẻ, bộ dáng ấy như hận không thể mang đồ ăn trên cả bàn đều đặt đến trước mặt Nguyễn Kiều Kiều.
“Không cần không cần, tôi ăn cái này là được rồi.”
Nguyễn Kiều Kiều vội vàng khua khua cái tay nhỏ, Phương Mặc này đúng là nhiệt tình thật.
Bắt đầu từ lúc nghe tiếng “chị” từ miệng Phương Mặc, cả bàn ăn đã an tĩnh lại rồi.
Bây giờ thì càng như kim rơi cũng nghe thấy, như là trong nháy mắt mọi người đều biến thành người câm.
Cho đến khi Nguyễn Kiều Kiều ăn một miếng thịt xối mỡ bị cay đến thở hồng hộc.
Chương Duật nhìn vào cái lưỡi thơm tho như ẩn như hiện kia, bưng cốc nước trên bàn uống một ngụm nước rồi ra tiếng nhàn nhạt: “Thịt xối mỡ ăn ngon không?”
Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu theo bản năng, vui vẻ mà lên tiếng: “Ăn rất ngon!”
“Ừm.”
Chương Duật buông cái cốc trong tay xuống, cái ly đặt ở trên mặt bàn phát ra một tiếng vang nhỏ, “Nếu thích thì lần sau lại nấu cho cô ăn.”
Nguyễn Kiều Kiều hơi sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, nói nhỏ đáp lại một câu cảm ơn.
Những người khác nghe thấy lời này của Chương Duật, sắc mặt mỗi người khác nhau.
【Ù oa~ đại lão chính là đại lão, một câu đã thắng!】
【Hoan nghênh vào xem, gameshow yêu đương phát sóng trực tiếp bốn nam tranh một nữ.】
【Liếʍ cẩu thối đừng nói bậy nữa được không? Bốn nam tranh một nữ ở đâu ra cơ? Tô tổng rõ ràng không có ý tứ gì hết biết chưa?】
【Ha ha ha, sắc mặt của Phương Mặc khó nhìn thật đó! Bận rộn nửa ngày, kết quả lại là làm áo cưới cho nam nhân khác! Cười chết mất!】