Nghĩ đến điều này, ánh mắt anh chuyển sang thấy Nguyễn Kiều Kiều cũng đang nhìn chăm chú vào bóng dáng của Chương Duật, ngay tức khắc càng khó chịu.
Nhưng mà vì băn khoăn vẫn đang ghi hình nên Kỳ Khanh không nói thêm cái gì.
Lập tức đi đến bên cạnh bàn trà lấy tuýp thuốc mỡ kia rồi đi đến trước mặt Chu Điềm Điềm rồi đưa cho cô ta: “Bôi qua đi!”
Khác biệt quá nhiều so với dáng vẻ khẩn trương đối với Nguyễn Kiều Kiều ban nãy.
Chu Điềm Điềm nhìn bóng dáng rời đi của Kỳ Khanh, âm thầm siết chặt thuốc mỡ trong tay, đáy mắt hiện lên một ít ghen ghét.
Cô ta đúng là hơi xem thường Nguyễn Kiều Kiều này thật, nhìn qua thì thiên chân lại không nghĩ là sẽ có tâm cơ như thế.
【Hai tên nam nhân thúi rốt cuộc đã tránh ra, cứ dính vào vợ của ta!!】
【Người bên trên có thấy ghê tởm hay không? Hai người Chương Duật với Kỳ Khanh này cũng quá đáng lắm đấy? Không có chút phong độ thân sĩ gì cả! Như thế sao coi là nam nhân được?】
【Xin người, Kỳ Khanh chính là chân chính thiếu gia hào môn, mi còn định đòi anh ta phải quỳ liếʍ Chu Điềm Điềm cơ à? Như nào cũng phải chạy quanh chủ nhân nhà tụi bây thì mới gọi là có phong độ thân sĩ đúng không?】
【Còn cả Chương Duật nữa, người ta không chỉ là ảnh đế đại mãn quán tuổi trẻ nhất mà gia thế cũng không tầm thường, mi cảm thấy người ở trên cao như bọn họ phải để ý đến một minh tinh nhị tuyến nhỏ tí à?】
【Fans não tàn của Chu Điềm Điềm đừng tự bôi đen được không? Kỳ Khanh với Chương Duật mà cũng dám mắng?】
Nguyễn Kiều Kiều ngồi ở trên sô pha cảm thấy không biết làm sao, rốt cuộc dựa theo cốt truyện của Trứng Kho thì giờ cô hẳn là đã về phòng rồi mới đúng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Chu Điềm Điềm vẫn còn đứng kia, cứ có trực giác rằng người này không thích mình cho lắm.
Hình như là từ nhỏ đến lớn số lượng con gái thích cô cũng khá là ít.
Nhưng thật ra mấy nam nhân đó thì lại như là kẻ biếи ŧɦái vậy, điên cuồng đến đáng sợ, nếu không thì cô cũng không xuất hiện ở chỗ này.
Hiện tại cô chỉ hy vọng rằng mấy người mình gặp trong thế giới này đều còn bình thường.
“Trứng Kho, hiện tại tôi nên làm gì giờ?” Nguyễn Kiều Kiều nhỏ giọng hỏi trong thức hải.
Trứng Kho buồn rầu mà gãi gãi cái đầu mình.
Nói thật thì giờ nó cũng không biết nữa, bởi vì cốt truyện đã biến dạng hoàn toàn rồi.
【Nguyễn Nguyễn, bây giờ cô cứ làm theo ý của mình là được, hai ngày sau chúng ta rời khỏi chương trình y như cốt truyện ban đầu, diễn xong phần kịch bản cuối cùng thì coi như nhiệm vụ đã hoàn thành.】
Mặc kệ, lệch thì lệch đi!
Rõ ràng là bọn họ diễn hoàn toàn giống với cốt truyện, bây giờ xảy ra vấn đề thì là trách nhiệm của bộ môn khác, chắc chắn không có việc gì liên quan đến nó!
“Ơ? Cơm trưa hôm nay không phải là Kiều Kiều và Kỳ Khanh cùng làm à?”
Nguyễn Kiều Kiều đang định đáp lại Trứng Kho, một giọng nói của nữ nhân chợt vang lên trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên, một nữ nhân tóc ngắn gọn gàng trông khá giỏi giang đang nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Là một khách mời nữ khác cùng tham gia luyến tổng này, La Ninh.
Bên cạnh La Ninh còn đứng hai nam một nữ, từng người là Tô Quyện, Phương Mặc và Hạ đồng.
Ban nãy sau khi phân phối nhiệm vụ nấu cơm xong bốn người bọn họ đã đi ra ngoài, nói là định đi dạo khắp nơi ngắm nhìn, thì ra bây giờ đã trở lại.