Nguyễn Kiều Kiều hơi sửng sốt, cảm giác có da thịt chạm vào làm cô thấy hơi không thoải mái.
Cô định rút tay lại, nhưng mà người này nắm chắc thực sự, cô căn bản không tránh thoát nổi.
“Tôi không có việc gì, anh…… anh buông ra trước đã.” Thanh âm vẫn mềm mại như cũ nhưng lại thêm một chút run rẩy.
Chương Duật đi vào phòng bếp, ánh mắt đảo qua Nguyễn Kiều Kiều rồi lại nhìn về phía Kỳ Khanh, vẻ mặt trầm tĩnh nói với giọng lạnh lùng: “Cậu làm cô ấy sợ.”
Kỳ Khanh mím môi nhìn thiếu nữ có ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào anh, hơi im lặng rồi cuối cùng chỉ có thể buông tay ra.
Nguyễn Kiều Kiều rút tay lại, tay trái nâng sườn ngoài cổ tay phải lên nhìn chằm chằm vào chỗ bị bỏng, cảm thấy hơi không biết làm gì.
Cốt truyện này hình như không giống với những gì Trứng Kho nói……
Đúng là không giống thật, Trứng Kho nhìn cốt truyện càng đi càng xa, nó đã bắt đầu phát điên trong thức hải.
Hai tên nam chính với nam phụ này bị làm sao vậy? Chắc không phải ngay lần đầu tiên nó đi làm nhiệm vụ đã xuất hiện vấn đề đó chứ?
【A a a!! Vợ của tôi sao lại bị phỏng hả?!】
【Hu hu đau lòng quá đi! Nhìn qua thấy còn nặng hơn cả Chu Điềm Điềm đó! Sao vợ lại không kêu một lời nào vậy?】
【Hai người ở bên trên có bị vấn đề gì không đó? Ăn nấm độc cũng không sinh ra ảo giác nhanh như thế nhá?】
【Khóc……Chẳng trách khi nãy hốc mắt vợ lại hồng hồng, đều tại Chu Điềm Điềm kia cả!!】
【Khu bình luận điên hết rồi à???】
“Đi bôi thuốc đã.” Chương Duật nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều rồi nói với giọng điệu bình đạm.
Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu.
Nam nhân trước mặt có ánh mắt lãnh đạm, tuy rằng không có biểu tình gì nhưng lại cho người ta một cảm giác áp bách khó có thể bỏ qua.
Cô rũ ánh mắt xuống, ừ nhẹ một tiếng.
Kỳ Khanh nhìn thân ảnh nhỏ xinh đi theo sau nam nhân cực kỳ ngoan ngoãn, đôi mắt hơi nhíu lại, nghỉ chân tại chỗ vài giây sau mới nâng bước theo.
Trong phòng bếp to rộng tức khắc chỉ còn lại một mình Chu Điềm Điềm.
Cô ta nhìn vào mu bàn tay bỏng hồng của mình rồi lại nhìn ba người đã đi xa, hơi cảm thấy không thể tin nổi.
Cô ta là người tàng hình à?
Chương Duật đi đến phòng khách, hơi khom lưng xuống mở ra hòm thuốc đặt trên bàn trà do nhân viên công tác vừa mới đưa lại đây, lấy một tuýp thuốc mỡ màu đỏ ra, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều vẫn đứng ở một bên, giọng nói nhàn nhạt: “Lại đây.”
Nguyễn Kiều Kiều hơi sửng sốt chút, đáp lại chậm chạp: “Ơ…… ừm!”
Nói xong bước nhanh về phía trước mấy bước, đi đến bên cạnh anh ta.
Hai ngón tay nam nhân xoắn nhẹ mở ra nắp thuốc mỡ, ngón tay thon dài trắng lạnh lấy ra một ít dịch mỡ trắng, sau đó chuyển ánh mắt về hướng cô.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn tư thế ấy của người đối diện, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng thấy hơi ngượng ngùng: “Nếu không thì…… để tôi tự bôi?”