Rút thăm kết thúc rất nhanh chóng.
Nguyễn Kiều Kiều cùng một đội với Tô Quyện, Chương Duật và Hạ Đồng một đội, Kỳ Khanh và Chu Điềm Điềm một đội, Phương Mặc với La Ninh một đội.
Dù sao chỉ là chương trình yêu đương cho nên nhiệm vụ được giao cho đều khá là nhẹ nhàng.
Nhiệm vụ của Nguyễn Kiều Kiều và Tô Quyện là đi ngắt lê ở một vườn trái cây gần đó.
Vườn trái cây không cách xa phòng nhỏ, đi bộ đến cũng chỉ mất có mười phút.
“Có mệt không?”
Tô Quyện nhìn cô gái nhỏ nhắn mềm mại mặc váy nhỏ đi bên cạnh mình, giọng nói cực kỳ ôn nhu.
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu nhỏ của mình đáp: “Không mệt.”
Bây giờ mới đi đường được có vài bước mà? Cô cũng không phải là giấy, hơn nữa cô cũng rất thích cảm giác bước đi chậm rãi như này.
Nghe thấy thiếu nữ nói như vậy, Tô Quyện cười nhạt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn qua mặt trời trên đầu.
Cô gái nhỏ da thịt non mịn, chắc là rất sợ phơi nắng nhỉ?
Nghĩ vậy cánh tay anh nâng lên cao, bàn tay to mở căng ra treo ở trên trán thiếu nữ.
Nguyễn Kiều Kiều thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng râm, hơi sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại hơi nghiêng đầu qua.
Khi ngửa mặt vọng ánh mắt qua lại chỉ nhìn thấy xương hàm với đường cong sắc bén của đối phương.
Cô hơi nhấp cái miệng nhỏ, giọng nói mềm nhũn: “Cảm ơn.”
Người kia hình như cười khẽ một tiếng, sau đó cô nghe thấy âm thanh trầm thấp ôn nhuận của anh ta: “Không khách khí, là vinh hạnh của tôi.”
……
Diện tích của vườn trái cây khá lớn, không chỉ có mỗi cây lê, còn có cây táo, cây thanh mai và cả cây xoài.
Bên trong không khí tỏa ra mùi bùn đất nhàn nhạt cùng với hương thơm trái cây làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nguyễn Kiều Kiều và Tô Quyện cùng bước chậm đến trước một cây lê rồi đứng yên.
Nhân viên công tác đi cùng ngay lập tức đưa cho họ cái thang và rổ nhỏ đã chuẩn bị từ trước.
Tô Quyện vươn tay nhận lấy cây thang, xoay người đặt nghiêng nó ở trên thân cây lê.
Duỗi tay ấn xuống để thử qua độ vững chắc.
Sau đó nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, thấp giọng nói: “Nguyễn Nguyễn đứng ở dưới đỡ quả cho anh, được không?”
Nguyễn Kiều Kiều đối diện với đôi mắt trầm tĩnh ôn nhu ở dưới cặp kính ấy, mắt hồ ly xinh đẹp hơi trợn to, vành tai trắng nõn không tì vết hơi phiếm hồng.
Anh ta…… Anh ta sao lại cũng gọi cô là Nguyễn Nguyễn?
Thấy người đối diện vẫn còn nhìn chằm chằm mình, ánh mắt cô chuyển động lộn xộn đầy vẻ không tự nhiên, lên tiếng đầy mềm mại: “Ừm…… Ừm.”
Tô Quyện nhìn dáng vẻ ngại ngùng của thiếu nữ, lại quét mắt sang nhìn vành tai đỏ rực của cô, môi mỏng nhẹ gợi lên.
Thật là đáng yêu.
Anh cảm thấy sắp không nhịn được rồi, muốn ôm cô vào trong lòng ngực rồi làm bậy tùy ý……
Tô Quyện nâng bàn tay to lộ rõ khớp xương lên xoa xoa đầu nhỏ bồng bềnh của thiếu nữ.