Chương 7

Mà bên ngoài phòng bếp, Nam Kiều kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến cảnh trong tay Tề Duyên xuất hiện đồ vật, cũng đồng thời phát hiện những người bên cạnh không có chút kinh ngạc nào.

Nam Kiều mím môi, có chút căng thẳng tới gần hắn, không thuần thục gọi tên hắn hỏi: “Tề, Tề Duyên, vừa rồi đùng một cái là có đồ vật xuất hiện trong tay anh, đó là ảo thuật sao?” Cô vừa nói vừa khoa tay múa chân, trong con ngươi tràn đầy nước căng thẳng và tò mò.

Không trách khi cô gái cảm thấy kinh ngạc như vậy, một mình cô bị nhốt ở biệt thự gần hai tuần, bên cạnh không có bất kỳ cái gì có thể nghe được tin tức từ bên ngoài, đương nhiên sẽ không biết sự tồn tại của dị năng giả.

Lần duy nhất bọn họ sử dụng dị năng trước mặt cô, vẫn là lúc Tề Duyên lấy nước cho cô, nhưng khi đó cô gái đang ở trong tình huống kích động, căn bản không chú ý tới nước mình uống xuất hiện từ đâu, còn tưởng rằng Tề Duyên vẫn mang theo bên người.

Nghe cô gái nói vậy, mấy sinh viên đại học S đứng đó hai mặt nhìn nhau, xung quanh lâm vào một mảnh im lặng.

Mà Tề Duyên nhìn sự nghi ngờ không có chút giả dối nào trên mặt của cô gái, hắn cũng có chút kinh ngạc, bây giờ còn có người không biết đến dị năng sao?

Nhưng mà lúc nghĩ đến một mình cô bị nhốt ở căn biệt thự này gần hai tuần sau khi tận thế bắt đầu, hẳn là hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, nỗi nghi hoặc trong lòng hắn biến thành thương cảm.

Hắn kiên nhẫn giải thích cho cô gái biết dị năng là gì, cũng nhắc đến thế giới bên ngoài căn biệt thự này còn bao nhiêu nguy hiểm.

Sau khi nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái trắng bệch, bàn tay siết chặt ghế sofa, lẩm bẩm hỏi: “Nhà nước không thể can thiệp sao?”

“Mạt thế tới quá mức đột ngột, người hóa thành zombie thật sự quá nhiều, ngay cả trong quân đội cũng có người biến thành zombie, tuy nhiên cũng nghe qua đài phát thanh có đề cập đến việc chính phủ cũng đã phái đội tìm kiếm cứu hộ để tìm kiếm những người sống sót, cũng đã thành lập căn cứ của những người sống sót ở khắp mọi nơi.” Tề Duyên tiếp tục kiên nhẫn giải đáp nghi hoặc của cô gái.

Cô gái cũng yên tâm hơn khi nghe tin nhà nước đã can thiệp, cử quân đội đi cứu người sống sót. Đại bộ phận người Hoa đều rất có lòng tin với quốc gia, cũng tuyệt đối có sự cung kính với những binh lính, dưới nguy cơ mạt thế như vậy, cô tin tưởng quốc gia sẽ không mặc kệ mà bỏ lại nhân dân.

Cô vẫn có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ người của chính phủ đến giải cứu mình trong biệt thự!

Dường như nhìn ra được tâm tư của cô gái, ánh mắt Tề Duyên hơi trầm xuống, chậm rãi dừng trên khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh bằng của cô gái.

Cô gái còn chưa trải mưa to gió lớn trong mạt thế, giống như một đóa hoa thuần khiết không tì vết nở trên mảnh đất mục nát, có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ánh mắt Tề Duyên trở nên thâm thúy, cũng chỉ có cường giả tuyệt đối mới có thể chiếm hữu, hơn nữa bảo vệ người như vậy.

Hắn không mở miệng nữa, nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng, bây giờ cô gái còn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, hết thảy mọi chuyện cũng phải từ từ.

Hắn bảo những người khác đi ăn cơm trước còn mình và Nghiêm Xuyên Hạo ngồi trên sô pha cùng cô gái.

Rất nhanh, Lục Phong bưng khay đi ra. Hắn đặt khay lên bàn trà trước mặt cô gái, hơi tự hào nói: “Nếm thử đi. ”

Nam Kiều có chút tò mò nhìn khay, trên khay bày hai cái bát cỡ trung bình, trong chén bên trái có một cái bánh bao to bằng da mỏng, bên phải là trứng hấp vừa trơn vừa mềm, cực kỳ tinh xảo, mùi thơm xông vào mũi, trên khay còn bày đũa, thìa.

Cô cầm thìa, móc một cái sủi cảo, sủi cảo hơi lớn, cô chỉ có thể cắn một nửa. Sủi cảo nóng hổi ăn vào miệng, làm cho đôi mắt của cô sáng lên, sủi cảo rất ngon, còn mang theo vị mặn của tôm.

Cô nhịn không được gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Phong, có chút ngoài ý muốn khen ngợi: “Ăn rất ngon, không nghĩ tới trù nghệ của anh lại tốt như vậy.”

Được mỹ nhân khen ngợi, Lục Phong cũng vui vẻ, vẻ mặt tự hào, hắn ân cần chỉ vào chén trứng hấp nước kia nói: “Cũng nếm thử cái này đi.”

Cô gái nghe lời múc một muỗng trứng hấp nước, thoạt nhìn vừa trơn vừa mềm, đến gần còn có thể ngửi thấy mùi dầu thơm, cô không thể chờ đợi được nhét vào miệng. Trứng mềm còn mang theo nhiệt độ, vào miệng liền tan.

Bọn Tề Duyên nhìn thấy cô gái ăn vui vẻ lại thỏa mãn như vậy, bộ dáng như mèo nhỏ, trong mắt đều hiện lên ý cười.

Nhìn mấy nam sinh vây quanh nữ sinh kia trong phòng khách, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng, nghiêm túc nhìn bộ dáng ăn cơm của nữ sinh kia, Điền Mạn có chút lo lắng nhìn bạn thân đang nghiêm túc ăn cơm ở bên cạnh.

Là bạn thân, cô vẫn có vài phần hiểu biết về tâm tư của Lục Khả Duyệt, cũng luôn giữ thái độ ủng hộ. Tề Duyên rất quan tâm đến nữ sinh kia, cô ta lo lắng bạn thân mình nhìn thấy sẽ khó chịu.

Lục Khả Duyệt chú ý tới ánh mắt lo lắng của bạn thân, theo ánh mắt nhìn qua, nhìn vài giây sau đã thu lại ánh mắt, hơn nữa còn cười trấn an bạn thân của mình, ý bảo không cần lo lắng cho mình, mình không có việc gì.

Lục Khả Duyệt là một người rất tự tin, nhưng không có nghĩa là cô ta không tự mình hiểu mình. Cô ta rất rõ ràng, ở trước mặt mỹ nhân dung mạo xinh đẹp như vậy, ngay cả mình nhìn cũng động tâm không thôi, mình hoàn toàn không có khả năng so sánh.

Lúc trước cô ta đích xác có vài phần tâm tư muốn trèo lên người Tề Duyên, nhưng cũng chỉ là vì Tề Duyên đủ cường đại, có thể che mưa chắn gió cho cô ta ở mạt thế. Còn về tình cảm thì thật sự không có. Cô ta không bỏ ra quá nhiều tình cảm, trong lòng cũng sẽ không có quá nhiều mất mát.

Nhưng mà có thể cảm nhận được sự quan tâm của bạn thân, trong lòng Lục Khả Duyệt cũng ấm áp, không khỏi cảm thấy may mắn mình không phải một mình, cũng vẫn có người chân chính quan tâm đến mình.

Cô ta gắp một miếng thịt xào cho chị em tốt và nghĩ đến bữa tối sẽ ăn gì.

Điền Mạn cũng nhìn ra Lục Khả Duyệt không có cảm xúc khổ sở, trong lòng cũng buông lỏng, cúi đầu tiếp tục nghiêm túc dùng cơm. Thức ăn ở mạt thế cực kỳ quý giá, mỗi bữa ăn cô ta đều nghiêm túc cẩn thận thưởng thức, không để lại đồ ăn thừa.

Bọn họ ăn rất nhanh, khi Nam Kiều vẫn chưa ăn xong một bát sủi cảo thì bọn họ đã hết cơm. Nam sinh cao lớn lúc trước nói chuyện gãi gãi đầu, nói về phía này: “Anh Lục, trên bàn có đồ ăn để lại cho anh.” Sau đó lại lịch sự hỏi Nam Kiều, có chỗ nào thích hợp để ngủ không.

Nam Kiều suy nghĩ một chút, nói: “Tầng ba còn có mấy phòng trống, nhưng có một số phòng không có chăn.”

Người cao lớn tên là Điền Hạo, là anh của Điền Mạn, có chút vụng về tỏ vẻ bọn họ không cần chăn, ở trên xe nghỉ ngơi mấy đêm, cả lưng của hắn đã mỏi nhừ, có chỗ để cho bọn họ nằm xuống nghỉ ngơi là đủ rồi.

Thấy cô gái dừng động tác ăn uống, Tề Duyên tiện tay vung lên, ném ra mấy bộ chăn sạch sẽ, ý bảo bọn họ nhanh chóng đi lên, không được quấy rầy cô gái ăn cơm.

Điền Hạo cười ý vị tiếp lấy chăn, mang theo mười mấy người ầm ĩ đi lên lầu.

Cũng vào lúc này, Nam Kiều mới ý thức được mấy nam sinh bên cạnh còn chưa ăn cơm. Thân thể cô không tốt, trước tận thế vẫn đúng giờ ăn cơm, chính mình hưởng thụ nhưng lại không chú ý tới bọn họ còn chưa ăn cơm, đột nhiên cô cảm thấy có chút áy náy.

“Các người đi ăn cơm trước đi.” Cô buông thìa trong tay xuống, có chút ngượng ngùng nói.

“Không sao, chúng tôi chưa đói, cô ăn trước đi, ăn xong rồi thì chúng tôi mới ăn.” Tề Duyên dịu dàng nói.

Cô gái chỉ có thể tăng tốc tốc độ ăn uống. Lục Phong nhìn bất đắc dĩ nhíu mày: “Ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn, chúng tôi thật sự không đói, đừng gấp như vậy!”

Nghiêm Xuyên Hạo nhìn cô gái đang tăng tốc độ ăn cơm cũng không nói gì, chỉ thân mật đặt một chai sữa lên bàn trà bên tay phải cô gái.

Bởi vì tăng tốc độ nên cô gái cũng nhanh chóng ăn xong, cô có chút thỏa mãn híp mắt, giống như một con mèo nhỏ sau khi ăn no uống đủ.

Nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của cô gái sau khi ăn xong, Tề Duyên bất đắc dĩ cười lắc đầu, trong tay đột nhiên xuất hiện một đĩa nho rửa sạch đặt trên bàn trà, dịu dàng nói: “Ăn xong nghỉ ngơi vài phút rồi lại ăn chút hoa quả, chúng tôi đi ăn cơm trước.”

Sau khi nhìn thấy cô gái vâng lời gật đầu, bọn họ yên tâm nhanh chóng đến bàn và bắt đầu ăn tối.