Chương 4

Trong tủ quần áo lại là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần…

Mỹ nhân mỹ lệ này đập vào mắt của ba nam sinh, trong nháy mắt như hoàn toàn xâm chiếm toàn bộ đại não của bọn họ, làm cho trên khuôn mặt xưa nay luôn bình tĩnh của bọn họ không tự chủ được xuất hiện sự ngẩn ngơ, ánh mắt thất thần.

Cho đến khi tiếng ho đầy đau khổ truyền vào trong tai, bọn họ mới bừng tỉnh.

Nhìn cô gái trước mắt không ngừng ho khan, Lục Phong có chút bối rối, hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, ôm cô gái ra khỏi tủ quần áo, đặt ở trên giường, hơn nữa còn dùng tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô gái.

Rất nhanh, tiếng ho đã ngừng lại.

Cô gái trên giường còn chưa kịp lên tiếng, một chai nước uống xuất hiện trên tay Tề Duyên, hắn mở nắp chai, đưa đến trước mặt cô gái, dịu dàng nói: “Trước tiên đừng nói chuyện, uống một ngụm nước làm dịu cổ họng đã.”

Cô gái nghe lời uống vài ngụm, nhưng vì uống quá gấp, giọt nước chảy ra từ khóe miệng, chảy qua xương quai xanh tinh xảo trắng nõn, chảy vào sâu trong váy ngủ.

Cổ họng trở nên đau đớn do ho mạnh, sau khi cung cấp đủ nước đã được giảm đi rất nhiều.

Cô thật cẩn thận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lên, nhìn ba người đàn ông đang vây quanh mình, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy sợ hãi và bất an khi bị đàn ông xa lạ vây quanh, nước mắt trên khóe mắt như muốn tràn ra ngoài, ngón tay mảnh khảnh như ngọc bất an nắm chặt chăn trên giường.

Tề Duyên thu hết cảm xúc của cô gái vào đáy mắt, hắn bình tĩnh tự nhiên thu chai nước vào trong không gian, sau đó vì muốn trấn an cảm xúc của cô gái, hắn nhẹ giọng hỏi: “Cổ họng còn khó chịu không?”

Nhưng lời nói nhỏ nhẹ của hắn rất rõ ràng vẫn khiến cô gái giật nảy mình, thân thể mềm mại của cô gái không thể khống chế được run rẩy, sau đó mới chậm rãi lắc đầu, ý bảo mình đã không còn khó chịu nữa.

Nhìn thấy bộ dáng mẫn cảm sợ hãi bất an của cô gái như một con thú nhỏ không có cảm giác an toàn, hắn cho Lục Phong và Nghiêm Xuyên Hạo một ánh mắt, ý bảo bọn họ lùi ra cách giường vài bước, chính mình cũng lùi về phía sau vài bước, để cho cô gái có không gian riêng tư.

Cho đến khi họ rời xa cô một chút, cảm xúc hoảng loạn của Nam Kiều cuối cùng cũng dần lắng xuống.

Tề Duyên không lên tiếng, kiên nhẫn chờ đợi cô gái bình phục nỗi sợ hãi trong lòng. Cho đến khi nhìn thấy sắc mặt của cô gái dần dần khôi phục bình thường, Tề Duyên mới tràn đầy áy náy lên tiếng nói: “Chúng tôi là sinh viên đại học S, đang kết bạn đi tới khu an toàn của thành phố B, vừa rồi đi ngang qua khu biệt thự, còn tưởng rằng không có người sống sót, cho nên mới tùy tiện xông vào nơi này, tính toán nghỉ ngơi hồi phục một phen.”

“Thật sự rất xin lỗi, đều trách chúng tôi trước đó không hiểu rõ ràng, đã quấy rầy đến cô rồi.” Hắn nói đến tình chân ý thiết, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng mạnh mẽ khi phá cửa biệt thự của nam sinh ôn nhuận như ngọc này.

Cho dù đã là mạt thế, hắn vẫn mặc quần áo màu trắng, một bộ trang phục bình thường màu trắng không nhiễm chút bụi, rõ ràng vừa mới gϊếŧ zombie xong nhưng trên người lại không mang theo một mùi máu tươi nào mà lại tươi mát tuấn dật, lúc dịu dàng nói chuyện dường như có thể giành được hảo cảm của người nghe.

Sau khi cô gái nghe được lời của hắn, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sau khi bị nước mắt thấm ướt, trong đôi mắt sáng ngời có vẻ hết sức hoảng sợ cũng thoáng phai nhạt.

“Tôi là Tề Duyên.’ Tề Duyên dừng một chút, hai mắt sáng quắc nhìn cô gái, dùng giọng điệu chân thành nói: “Chúng tôi không phải là người xấu, chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô, đừng sợ.”

Lục Phong cũng tiến lại gần, trên mặt mang theo ý cười, giọng điệu uyển chuyển nói: “Lục Phong, cô không cần sợ chúng tôi như vậy. Đúng không?” Nói xong, hắn còn dùng bả vai đυ.ng vào Nghiêm Xuyên Hạo bên cạnh.

Khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Xuyên Hạo vẫn lạnh lùng như trước, nhưng tiêu điểm của ánh mắt lại dừng trên người cô gái trước mắt, chỉ là mặt không chút thay đổi mà nhấn mạnh: “Chúng tôi không phải người xấu.” Môi hắn khẽ nhúc nhích, rõ ràng muốn nói cái gì đó, nhưng lời sau vẫn nuốt vào trong cổ họng.

Nam Kiều có chút luống cuống nhìn bộ dáng chân thành của ba nam sinh cách đó không xa, tính cách cô đơn thuần, mạt thế đến đột ngột, cô cũng không phân biệt được lòng người tốt xấu, chỉ có thể tránh né tất cả những người có khả năng tạo thành thương tổn cho cô, một mình ở nhà ôm hy vọng yếu ớt, chờ đợi cứu viện từ quốc gia.

Trong lòng cô vẫn không dám tùy tiện gửi sự tín nhiệm vào mấy nam sinh xa lạ này, nhưng mấy người bọn họ ở trước mặt nên cô cũng không dám tùy tiện lên tiếng nói chuyện, đành phải cúi đầu, giống như chim cút tránh né tầm mắt của bọn họ.

Tề Duyên giống như không nhìn thấy cô gái đang tránh né, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, lễ phép nói: “Ba chúng tôi là sinh viên đại học S, vì chạy nạn cho nên mới đi tới khu biệt thự này, không có bất kỳ ác ý nào.”

“Có tiện cho biết tên của cô không?”

Nam Kiều nghe hắn lịch sự hỏi thăm thì dừng một chút. Cô lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên một lần nữa, mềm giọng trả lời: “Tên tôi là Nam Kiều.” Giọng nói của cô rất nhỏ, giống như tiếng chim oanh, nghe rất uyển chuyển.

Nam Kiều, Nam Kiều...

Các nam sinh không hẹn mà cùng nhẩm cái tên này trong lòng mấy lần, tên của cô có nghĩa là cây cối mọc lên trong ánh mặt trời ấm áp phía Nam.

Một cái tên rất dễ nghe.