Mà cô gái đã sớm bị sự thân mật mãnh liệt của hắn khiến bản thân không thể suy nghĩ được gì.
Cô hơi tủi thân, đuôi mắt ửng hồng, nước mắt sắp tràn ra ngoài khiến người khác sinh ra du͙© vọиɠ không thể khống chế.
Tề Duyên nhìn dáng vẻ này của cô, đáy mắt tối sầm lại. Hắn vội vàng lấy tay che lại đôi mắt cô: "Ngoan, bảo bối, nhớ không được thì chúng ta không nhớ nữa, em đừng làm tôi rối loạn nữa." Giọng nói hắn khô nóng, còn trầm thấp khàn khàn.
Tề Duyên ôm chặt cô gái vào lòng, mượn thân thể mềm mại của cô gái cố gắng dập tắt sự xao động trong lòng.
Sau một thời gian dài, hắn mới thì thầm: "Em có đói không? Tôi đi nấu gì cho em ăn nhé?!" Sáng sớm cô đã ra ngoài, bây giờ là mười một giờ trưa, chắc hẳn cô đói rồi.
Không nghe thấy cô gái lên tiếng, Tề Duyên nghi ngờ cúi đầu nhìn xuống đã thấy cô ngủ thϊếp đi trong lòng mình.
Hai má cô đỏ bừng, khóe miệng ngọt ngào khẽ nhếch lên.
Tề Duyên bật cười, nhẹ nhàng bế cô gái lên, sau đó đặt lên trên ghế sô pha, lấy chăn ra đắp cho cô. Sắp đến giờ ăn trưa, hắn không có ý định đưa cô gái lên phòng ngủ mà để cô nghỉ ngơi trong phòng khách, lát nữa sẽ gọi cô dậy ăn cơm.
Nam Kiều ngủ một giấc cực kỳ ngọt ngào, cho đến khi bị đánh thức vẫn không muốn dậy.
Cô được Lục Phong dịu dàng ôm vào lòng đánh thức.
Lục Phong cưng chiều nhìn cô gái lười biếng không muốn tỉnh, lại dụi đầu vào ngực hắn cọ cọ.
Làn da của cô cực kỳ mềm mại, chỉ làm động tác cọ nhẹ như vậy thôi mà da cũng đã đỏ lên đầy kiều diễm.
Hắn ngơ ngẩn nhìn dấu vết đỏ ửng trên cổ của cô, vội nâng cằm Nam Kiều lên. Chậc, lúc hắn không có ở đây, bảo bối của hắn lại bị tên chó điên kia bắt nạt, bởi vậy cô mới mệt như vậy.
Hắn ôm cô vào trong ngực, ánh mắt như sói đói nhìn da thịt đang lộ ra bên ngoài kia, trong mắt là sự nóng bỏng mãnh liệt làm cô vừa tỉnh lại đã hoảng sợ, trong con ngươi hiện lên tia sợ hãi.
"Tỉnh rồi sao? Đi ăn tối thôi." Lục Phong vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng ẩn giấu cảm xúc nơi đáy mắt, du͙© vọиɠ vốn đang mãnh liệt lại dần rút đi như thủy triều. Nói xong, hắn ôm cô gái đi về phía phòng ăn.
Bọn họ dùng cơm rất nhanh, Lục Phong nhanh hơn hai người kia một bước, kéo cô gái ra ngoài phòng khách.
Hắn để cô gái ngồi trên ghế sô pha, sau đó cúi xuống lấy một món đồ dưới bàn trà lên.
Nam Kiều tập trung nhìn, thấy đây là cái hộp mà bọn họ dùng thuốc đổi được.
Rất nhanh Lục Phong đã mở cái hộp ra, bên trong có rất nhiều hộp quà tinh xảo.
Hắn lần lượt đặt từng hộp quà lên bàn trà, sau đó mở miệng nói: "Em mở ra xem đi, xem có thích những món quà này không!"
Nam Kiều tò mò cầm lấy một cái hộp nhỏ mở ra, bên trong là một đôi bông tai sapphire. Bông tai được chế tác cực kỳ tinh xảo, bên trên có mấy bảo thạch hình giọt nước màu lam vây quanh một viên kim cương nhỏ màu đỏ, đặt dưới ánh đèn, nó lấp lánh phát ra ánh sáng chói mắt nhưng xinh đẹp.
Cô gái ngạc nhiên hô lên: "Thật xinh đẹp." Rất ít phái nữ có thể ngăn cản được sức hấp dẫn đến từ châu báu hoa lệ, ngay cả Nam Kiều cũng không ngoại lệ.
Môi Lục Phong hơi nhếch lên, hắn biết Kiều Kiều nhất định sẽ thích món quà này.
Hắn chọn một hộp quà tương đối lớn, sau đó nhẹ nhàng mở ra, bên trong là vòng cổ sapphire cùng một loại với đôi khuyên tai kia, hắn lấy vòng cổ ra, nghiêng người về phía trước, tay vòng lại sau cổ cô, hơi thở nồng đậm bao trùm lấy thân thể cô gái.
"Kiều Kiều, để anh đeo cho em." Giọng nói Lục Phong có chút khàn khàn, bàn tay nhẹ nhàng ma sát với cái gáy trắng nõn của cô.
Vòng cổ sapphire được ướm lên trên cổ cô, màu xanh trong suốt lấp lánh trên cần cổ trắng nõn không tì vết, dưới ánh đèn lại càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp không thể nào miêu tả được của cô.
"Kiều Kiều đeo vào chắc sẽ rất đẹp." Hắn nhìn cô gái trong ngực, đáy mắt mang theo si mê.
Nam Kiều thu hết vẻ mặt của hắn vào đáy mắt. Lúc nhìn vào ánh mắt si mê của hắn, cô đột nhiên nghiêng đầu nhìn về hướng khác, vành tay trắng nõn nhanh chóng đỏ lên.
Hô hấp nóng bỏng kia khiến cô dường như nhận ra cái gì đó, lông mi nhẹ run rẩy, né tránh hắn đeo vòng cổ cho mình.
Nhận thấy cô gái kháng cự mình, sắc mặt Lục Phong hơi cứng đờ.
Hắn nhắm mắt lại, cũng che đi nỗi khổ sở trong mắt, tay còn ôm cô gái cũng nhẹ nhàng buông xuống, thoải mái nói:
"Kiều Kiều, sao vậy? Nó không đẹp sao?"
"Hay là em không thích cái này? Nếu Kiều Kiều không thích, tôi sẽ đổi lại cho em một cái khác, được không?" Nói xong, Lục Phong lại một lần nữa cầm lấy mấy cái hộp đựng vòng cổ khác.
"Lục Phong, anh mau cất đi, những thứ này em không thể lấy." Nam Kiều khẽ cắn môi dưới nói.
Lục Phong buông châu báu trong tay xuống, nhìn thiếu nữ vẫn tươi đẹp kiều diễm như trước, cuối cùng hắn cũng không nhịn được, gian nan mở miệng hỏi:
"Kiều Kiều quyết định xong chưa?"
Bầu không khí yên tĩnh lại trong nháy mắt, hai người trong phòng khách hoàn toàn không chú ý tới hai người đột nhiên xuất hiện trước phòng khách.
Lục Phong nhíu mày, bướng bỉnh nhìn cô gái im lặng không nói gì, không trả lời được đáp án mà hắn muốn.
Nam Kiều không chịu được bầu không khí như vậy, cô nhanh chóng đứng lên, nói bằng giọng điệu kiên định:
"Em quyết định rồi, em nghĩ em thích A Duyên."
Cô chưa bao giờ bài xích Tề Duyên tới gần, cũng rất yên tâm khi ở trong lòng hắn. Nam Kiều chưa bao giờ thích ai, nhưng cô biết trong lòng mình, Tề Duyên không giống như những người khác.
Nam Kiều không phải là người không dám đối mặt với vấn đề này, nếu đã hiểu được tâm ý của mình, cô nhất định sẽ nói rõ ràng hết thảy.