Lời nói không chút lưu tình của Tề Duyên khiến Khổng Quân đau lòng, khuôn mặt đang mất mát càng thêm trắng bệch thêm mấy phần.
Không thèm để ý đến sắc mặt tái nhợt của nữ sinh trước mắt, Tề Duyên không hy vọng cô gái biết những chuyện vặt vãnh không quan trọng này, xoay người muốn dẫn Nam Kiều rời khỏi nơi thị phi làm cho hắn phiền não này.
Khổng Quân ngơ ngác nhìn bóng dáng tuấn mỹ của hắn dần dần đi xa, đôi môi nhợt nhạt muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị nghẹn đi…
Cô ta ngơ ngác đứng ở đó, xung quanh là dòng người ồn ào tấp nập nhưng dường như cô ta không nghe thấy gì, cả người như đang chìm trong nỗi đau thương khổ sở, xung quanh như có một tầng lá chắn ngăn cản cô ta với sự vật và sự việc ở bên ngoài.
Thật lâu sau, rốt cuộc cô ta mới khàn khàn lên tiếng:
"Anh ơi, có phải em đã sai rồi không…"
"Có phải em, có phải em không nên thích anh ấy…"
Giọng của cô ta cực kỳ nhẹ nhàng, dường như không cố gắng nghe rõ thì đã bị gió cuốn đi, Khổng Quân đang hỏi anh trai mình, cũng như đang tự hỏi chính mình.
Cô ta đã thích Tề Duyên ba năm.
Từ ngày khai giảng năm nhất đại học, hội trưởng hội sinh viên anh tuấn nhặt được thư mời trúng tuyển của cô ta, cười yết ớt đưa lại cho cô ta: "Học muội, thư nhập học của em bị rớt rồi."
Trái tim của cô ta triệt để trao cho học trưởng điển trai này.
Để đến gần đối phương, cô ta luôn cố gắng theo đuổi hắn ở những nơi mà hắn không thấy được.
Cô ta biết rằng hắn là hội trưởng hội sinh viên, cũng cố gắng gia nhập vào hội sinh viên vào đầu năm nhất. Biết thành tích của hắn rất xuất sắc, cô ta cũng cố gắng hết sức để cải thiện thành tích của mình. Biết hắn là người thành phố B, cô ta cũng thường xuyên bay đến thành phố B trong kỳ nghỉ đông chỉ để hiểu nơi nam sinh mình thích lớn lên từ nhỏ...
Chẳng lẽ nhiều năm theo đuổi của cô ta đều là sai lầm sao...
Khổng Vũ nhìn dáng vẻ ngơ ngác này của em gái mình, trong mắt hiện lên tia không đành lòng, nhưng cũng không thể lên tiếng tàn nhẫn cắt đứt tâm tư nho nhỏ của cô ta:
"Quân Quân, thật ra trên thế giới này thích một người không phải là sai lầm."
"Thích không sai, chỉ là em thật lòng bỏ ra tấm chân tình của mình nhưng không được đối phương đáp lại."
"Nếu niềm hy vọng trong tình cảm của mình quá mức vô vọng, không bằng nên sớm buông bỏ thì hơn."
Trái tim Tề Duyên kia rõ ràng chỉ có một mình Nam Kiều, nếu em gái hắn ta tiếp tục cố chấp không muốn tỉnh ngộ như vậy, chỉ sợ sẽ giống như thiêu thân lao vào lửa, tự rước lấy kết quả không mấy tốt đẹp.
"Anh ơi, có phải anh... Có phải anh cũng thích Nam Kiều đúng không?" Nghe anh trai nói, Khổng Quân trầm mặc nửa ngày đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trong đầu lại hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia, khuôn mặt như vậy, ai trên thế giới này mà không thích chứ?!
Ngay cả cô ta khi nhìn thấy khuôn mặt kia cũng nhịn không được run rẩy trong lòng, cho dù biết người mình thích lại thích Nam Kiều, trong lòng ghen tị khó chịu nhưng vẫn không cách nào ghét cô được.
"Thích, nhưng anh biết anh không xứng với cô ấy." Khổng Vũ cười khổ, cô gái như vậy, thích hợp với người đàn ông ưu tú hơn anh ta.
Mà ở mạt thế này, càng cần người đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô.
Khổng Quân nghe anh trai mình nói xong, lại im lặng không lên tiếng.
Khổng Vũ không nói gì, cũng không biết phải nói gì.
Trước kia cô ta luôn ngây thơ cho rằng, tình cảm chân thành nóng bỏng sẽ được đền đáp, một ngày nào đó sẽ được người trong lòng mình đáp lại.
Nhưng từ trước đến nay chưa từng nghĩ rằng, tình cảm hèn mọn một khi đã bắt đầu sẽ không thể nào bình đẳng được, muốn được quấn quýt bên nhau từ hai phía là không thể nào.
"Anh, cho em một chút thời gian được không?"
Khổng Quân ngồi xổm trên mặt đất, lấy tay che hốc mắt đã thấm đầy nước mắt của mình.
Cô ta sẽ từng chút từng chút một buông bỏ nam sinh mà mình đã yêu mến ba năm kia từ đáy lòng...
Bây giờ cô ta thật sự cần một chút thời gian...
Khổng Vũ xoa nhẹ đầu cô ta giống như khi còn bé, an ủi em gái đang đau đớn: "Được, chúng ta cứ từ từ quên đi là được."
Hắn ta cũng biết rõ cảm giác khi yêu mà không có được không dễ chịu chút nào, nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Tình cảm vô vọng này giống như một ác ma, chỉ cần nhanh chóng rut dao chặt đứt mới có thể bình tĩnh lại được.
***
Trong phòng khách, Nam Kiều đang chơi đùa với cây dây leo nhỏ mà Nghiêm Xuyên Hạo đưa cho cô, ngón tay bị dây leo quấn quanh vài vòng, cô đỏ mặt len lén nhìn ngắm Tề Duyên đang ngủ say trên sô pha.
Tề Duyên đang nhắm mắt nghỉ ngơi như phát hiện ra được gì đó, đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt mang theo ý cười chạm vào ánh mắt của cô, lúc này khiến cô gái hơi hoảng sợ.
Tề Duyên khẽ cười ra tiếng, sau khi đứng dậy, hắn cúi người nắm chặt cổ tay cô kéo cô vào l*иg ngực mình.
Hai người ngã xuống sô pha. Tề Duyên chuyên chú nhìn cô gái trong ngực, ánh mắt cực nóng cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt cô. Hắn cúi đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên mắt cô khiến cô run rẩy.
Hôn từ mắt, mũi, miệng, cổ, một đường đi xuống phía dưới. Đi tới đâu, da thịt cô đều có dấu hoa mai nở rộ đến đó.
Ngón tay thon dài cũng xuyên qua lớp áo mỏng manh xoa nắn vòng eo mảnh mai của cô.
Động tác nhẹ nhàng này làm thân thể cô gái không tự chủ được mềm nhũn, mà lúc này đôi môi của anh đã rời khỏi cổ, lần nữa hôn lên cánh môi kiều diễm kia.
Nụ hôn không mạnh mẽ như vào buổi sáng sớm, lần này Tề Duyên có vẻ đặc biệt dịu dàng triền miên hơn khiến người ta say mê.
Hắn không hôn quá lâu, sau khi thấy hơi thở của cô bắt đầu hỗn loạn mới buông ra.
Tề Duyên không lập tức buông lỏng tay, cho nên hai người như dựa sát vào nhau, đầu óc cô gái hơi choáng váng, thậm chí cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông đang truyền đến cơ thể mình.
Hắn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ngón cái thương tiếc chà nhẹ lên cánh môi bị mình hôn đến đỏ bừng.
Sau đó ôm lấy cô, để cô ngồi lên trên đùi mình, hắn dán miệng vào vành tai cô thân mật hỏi: "Kiều Kiều, em có muốn hỏi tôi chuyện vừa rồi là sao không?" Giọng hắn khàn khàn, trên trán nổi đầy gân xanh, giống như đang nhẫn nhịn chuyện gì đó.