Căn phòng vốn còn ồn ào hoàn toàn yên tĩnh lại.
Những người sống sót khác trong phòng cũng không tiếp tục tranh cãi với nhân viên căn cứ về việc nộp vật tư bao nhiêu nữa, tất cả mọi người thất thần nhìn chằm chằm vào cô gái tuyệt sắc nhân gian ở giữa phòng.
Lông mày như sâu bướm, đôi mắt như nước mùa thu, mũi cao thẳng, môi mềm mại hồng nhuận.
Chiếc mũ mà cô gái mang trên đầu đã rớt xuống, từng sợi tóc đen vẩy mực được buộc lỏng lẻo xõa xuống như tranh vẽ, có vài sợi tóc đen lộn xộn rơi xuống trên hai gò má, càng làm nổi bật khuôn mặt kiều diễm như họa của cô, trên mặt cô còn mang theo lười biếng khi vừa mới ngủ dậy.
Mọi người sững sờ nhìn vẻ đẹp không thuộc về nhân gian này, trong ánh mắt đàn hiện lên vẻ si mê.
“Kiều Kiều, đi thôi, chúng ta ở ngoài phòng chờ em, đừng sợ.” Tề Duyên ôm cô, vùi đầu cô vào cổ hắn rồi nói.
Đợi cô gái đồng ý hắn mới lạnh lùng nhìn về phía nhân viên nữ đang xuất thần nhìn chằm chằm vào cô gái.
Nhân viên nữ say sưa nhìn vẻ đẹp của đại mỹ nhân tuyệt thế mỹ lệ thì lại chạm phải ánh mắt của hắn, đột nhiên giật mình, lập tức hoàn hồn.
Trong lòng cô ta sợ hãi nhìn người đàn ông, sau đó do dự tiến lên tiếp cận cô gái, ân cần hỏi: “Cô gái, mời đi bên này.” Khuôn mặt mềm mại của cô ta ngượng ngùng, ánh mắt không dám nhìn về phía cô gái nữa.
Dáng vẻ ngượng ngùng của nhân viên nữ làm Nam Kiều bật cười, vốn cô có chút căng thẳng nhưng bây giờ đã đỡ hơn không ít, cô mỉm cười nhìn cô ta, khuôn mặt đang đỏ lên vì ngại ngùng lại càng như tôm nấu chín, hai má đỏ đến không thể đỏ hơn.
Thiếu nữ tuyệt lệ mỉm cười với nữ sinh có chút đáng yêu trước mắt, mặt nữ sinh đỏ ửng, ánh mắt mờ mịt mê ly, toàn bộ cảnh tượng như một bức tranh tràn ngập bong bóng màu hồng.
Mà ba nam sinh vốn còn đang lo lắng cô gái một mình đi vào có thể sợ hãi: “...”
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều có chút dở khóc dở cười, không hẹn mà cùng nghĩ đến sức hấp dẫn của cô gái thật sự quá lớn, quả thật làm nam nữ đều mê mẩn, xem ra sau này bọn họ không chỉ phòng đàn ông như sói đói thấy mồi mà còn phải đề phòng phái nữ bị sắc đẹp mê hoặc.
Tuy nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô trong những ngày qua cuối cùng cũng mỉm cười, bọn họ cũng đã yên tâm, cứ như vậy nhìn cô tiến vào phòng kiểm tra.
Bọn họ cũng chờ không quá lâu, tầm năm phút sau đã thấy cô nhẹ nhàng đi từ bên trong ra, hai gò má ửng hồng nhưng trên mặt lại nở nụ cười, làm cho mọi người nhìn đến ngây người. Mà cô gái mặt tròn đi sau lưng cô lại càng đỏ mặt hơn, dường như qua một lát nữa sẽ nổ tung.
Tề Duyên tiến lên ôm cô gái vào trong ngực, đội mũ lại cho cô, che đi khuôn mặt xinh đẹp đang xấu hổ.
“Thân thể sau khi kiểm tra không có gì bất thường, có thể qua bên kia kiểm tra dị năng là có thể tiến vào căn cứ.” Mắt thấy thiếu nữ xinh đẹp như tiên bị nam sinh ôm lấy, người phụ trách kia cũng hoàn hồn, trong lòng lại thấy đáng tiếc, ba nam sinh này thoạt nhìn khí thế bất phàm, đã biết hai trong ba người có dị năng hệ không gian và hệ tinh thần, không biết người thứ ba có phải cũng là một dị năng giả hay không?
Hắn ta ân cần dẫn mấy nam sinh đến điền bản thông tin cho dị năng, nếu có thể giúp căn cứ mời chào mấy dị năng giả có thực lực mạnh mẽ, vậy thì hắn ta chắc chắn sẽ lập công lớn.
Mấy nam sinh không tỏ thái độ gì khi thấy người phụ trách cố ý lấy lòng mình, chỉ điền vào bảng dị năng, cũng không có ý dấu diếm.
Dung mạo cô gái quá xinh đẹp, vừa rồi lại có rất nhiều người nhìn thấy, chỉ sợ qua vài ngày, toàn bộ căn cứ đều sẽ biết, đến lúc đó có thể sẽ có rất nhiều người nhìn trộm, chỉ cần làm bại lộ thực lực chân thật của bọn họ mới có thể trấn áp những con sói đói mơ ước đến cô.
Rất nhanh đã điền xong, Tề Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, hắn vừa đưa tờ đơn vừa hỏi: “Xin hỏi nhà cửa trong căn cứ được sắp xếp như thế nào vậy?”
Ánh mắt cực nóng của người phụ trách cơ hồ dính vào tờ đơn kia, trong mắt còn tràn ngập khϊếp sợ, hắn ta nghe được Tề Duyên hỏi, vội vàng đưa tay lấy lại tờ đơn, cung kính trả lời: “Ba vị đều là dị năng giả, căn cứ sẽ cung cấp chỗ ở miễn phí cho dị năng giả.” Trong căn cứ, dị năng giả được đãi ngộ rất tốt, đây cũng là thủ đoạn mà căn cứ thực hiện để giữ lại dị năng giả.
“Tôi biết có một căn biệt thự được bỏ trống trong khu biệt thự, rất thích hợp cho mấy vị, hay là tôi dẫn mấy vị đi đến đó xem qua một chút?” Nhớ đến dung mạo của cô gái kia cùng với thái độ chăm sóc cô như châu báu của ba nam sinh, người phụ trách thăm dò hỏi.
Tề Duyên gập đầu, xem như đồng ý với lời nói của hắn ta, đoàn người chuẩn bị tiến vào căn cứ. Trước khi đi, cô gái kiểm tra thân thể cho Nam Kiều còn đỏ mặt, ánh mắt sáng bóng vẫy tay chào tạm biệt cô, cô gái cũng cười. Có thể thấy, vừa mới kiểm tra khoảng năm phút mà hai người đã ở chung rất vui vẻ.
Tề Duyên ngơ ngẩng nhìn ý cười chân thật khó có thể xuất hiện trên mặt cô, trong mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Người phụ trách tự mình đưa đoàn người Tề Duyên đi tới khu biệt thự.
Đây là một khu biệt thự rất tốt, biệt thự nào cũng có sân, thời tiết rét lạnh nên hoa cỏ trong khu biệt thự đều khô héo, nhưng còn mấy gốc vẫn chịu được lạnh, vẫn còn xanh mướt điểm xuyết cho sân.
Đám người Tề Duyên vừa quan sát biệt thự, vừa dịu dàng hỏi cô gái có thích hay không, đợi cô gật đầu, bọn họ mới dứt khoát vỗ tay quyết định.