Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Trọng Sinh: Nữ Phụ Ốm Yếu Vạn Người Mê Sửa Kịch Bản (NP)

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dùng bữa trưa, xe RV tiếp tục khởi hành, mấy ngày liên tiếp, cô gái cũng không ngủ trưa như thường lệ, mà là gần như cả ngày ngồi trên sofa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe RV dừng lại, cửa sổ xe tựa như một cái TV nhỏ, cô gái có thể nhìn thấy phần nổi của tảng băng trôi mạt thế trong TV nhỏ này.

Người bị zombie đuổi theo cắn xé, sau khi bị cắn đứt yết hầu gần như sắp chết.

Để cướp lấy vật tư, người tự gϊếŧ lẫn nhau.

Vì sống sót trong mạt thế, mỹ nam mỹ nữ đã bán đứng thân thể của mình.

***

Cô gái chỉ lẳng lặng nhìn, mấy ngày nay nhìn thấy và nghe được đã đủ để cô ghép lại một bức tranh thảm họa của con người sau tận thế ở trong đầu.

Ba nam sinh cũng không ngăn cản hành động của cô gái, trên mặt bọn họ mang theo tình yêu và đau lòng không thể nào kiềm chế được với cô, cô giống như một góc tường vi được bọn họ nuôi trong cái lạnh thấu xương trong nhà kính, bọn họ có thể cung cấp cho cô chất dinh dưỡng sung túc nhất, nhiệt độ thích hợp nhất, nhưng không cách nào ngăn cản cô xuyên qua thấu kính khám phá thế giới bên ngoài.

Bọn họ sẽ để cho cô gái nhìn thấy góc khuất của mạt thế, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để bóng tối chạm vào cô, bọn họ sẽ phụ trách canh giữ bên ngoài nhà kính, thay cô xua đuổi hết thảy người có ý đồ xấu muốn tiếp cận cô, làm cho gốc hoa tường vi càng thêm kiều diễm.

Xe RV tiếp tục chạy trong ba ngày, cuối cùng họ đã đến căn cứ người sống sót của thành phố B vào buổi tối ngày thứ ba.

Người bên ngoài căn cứ người sống sót thành phố B xếp hàng dài, đều là một ít người sống sót muốn tiến vào căn cứ.

Quần áo của bọn họ không tính là tốt, đại bộ phận trên mặt đều mang theo mệt mỏi, nhưng sau khi trải qua chuyện sống chết, cuối cùng bọn họ cũng đi đến được căn cứ người sống sót của thành phố B, đôi mắt vốn chết lặng cũng thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng muốn sống sót, trên mặt mang theo mệt mỏi cũng lộ vẻ vui mừng.

Nhìn thoáng qua đội ngũ nhìn không thấy điểm cuối, Lục Phong mở cửa xuống xe, cẩn thận quan sát người phía trước trong chốc lát, phát hiện xe của người sống sót không thể lái vào bên trong căn cứ.

Lục Phong xoay người gõ cửa xe, ý bảo Nghiêm Xuyên Hạo dẫn cô gái xuống xe.

Mà trên xe, Tề Duyên nghe thấy tiếng gõ cửa, hôn lên khóe môi cô gái đang nghỉ ngơi, dịu dàng gọi: “Kiều Kiều, đứng lên đi, chúng ta đến rồi.”

Cô gái yếu đuối buồn bã mở mắt, hoảng hốt chậm rãi đứng dậy, bị nam sinh ôm eo nhỏ.

Bây giờ nhiệt độ ngoài trời vẫn rất thấp, Tề Duyên cẩn thận mặc quần áo ấm cho cô, mặc giày dép và mũ, sau đó tiếp tục ôm eo cô gái, để cô dựa vào người mình, sau đó dẫn cô xuống xe.

Thấy bọn họ xuống xe, Tề Duyên mới cất xe lại vào trong không gian, tự giác xếp hàng, không thèm để ý ánh mắt của người khác chút nào.

Những người sống sót gần đó lén lút nhìn vào bọn họ, thì thầm với những người đi cùng.

Thật sự là mấy người bọn họ thoạt nhìn quá chói mắt.

Lái một chiếc xe RV rõ ràng đã được cải tiến, hai nam sinh phía trước đi xuống mặc áo gió dài đến đầu gối, quần áo sạch sẽ, làn da trắng nõn, sắc mặt lạnh lùng, trên miệng luôn nở nụ cười đối lập rõ ràng với một đám người sống sót có khuôn mặt xám xịt khác.

Một đôi nam nữ xuống xe phía sau, cũng ăn mặc sạch sẽ, mặt mày nam sinh dịu dàng, cô gái dựa vào trong ngực nam sinh nhìn không rõ mặt mày, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng màu anh đào, da thịt nữ sinh lộ ra không nhiều lắm, nhưng mỗi một tấc da thịt đều nhẵn nhụi trắng nõn.

Có thể thoải mái như vậy ở mạt thế, nhất định là dị năng giả, suy đoán này vừa mới xuất hiện, bọn họ đã nhìn thấy nam sinh mặt mày đều mang theo ấm áp vung tay lên, xe RV đột nhiên biến mất, suy đoán lập tức biến thành khẳng định.

Trong lòng mọi người rùng mình, lập tức như làm như không có việc gì dời tầm mắt, bọn họ quả nhiên là dị năng giả.

Đội ngũ xếp hàng di chuyển cực chậm, chờ tầm khoảng nửa tiếng, Lục Phong nhìn đội ngũ trước mắt cơ hồ mới di chuyển chưa tới một mét, giữa hai hàng lông mày có chút phiền não.

Mắt thấy cô gái cho dù nằm sấp trong lòng Tề Duyên, vẫn bị gió lạnh thổi đến hai má trắng bệch như trước, nội tâm hắn không kiên nhẫn, quả thật đã đạt đến đỉnh điểm.

Tề Duyên nhìn đội ngũ di chuyển với tốc độ rùa bò trước mắt, cũng khó có được nhíu mày. Hắn lấy ra một cái chăn lông thật dày từ trong không gian, bao lấy cả người cô gái, nhẹ nhàng đưa cô cho Lục Phong. Lục Phong có dị năng hệ hỏa, nhiệt độ bản thân so với người bình thường hơi cao một chút, có thể chống rét cho cô tốt hơn.

Hành động này bị người sống sót gần đó nhìn hết vào trong mắt, bọn họ có chút kinh ngạc nhìn mấy nam sinh xuất chúng này cực kỳ che chở dịu dàng cho nữ sinh kia, nữ sinh kia vẫn không để lộ mặt, không thấy rõ nên mọi người càng cực kỳ tò mò.

Hơn mười một giờ đêm, cuối cùng cũng đến đám người Tề Duyên.

Trước khi vào căn cứ, có ba hạng mục cần phải làm, một là phải nộp một lượng vật tư nhất định, hai là kiểm tra thân thể có vết thương do zombie cắn hay không, ba là đăng ký dị năng.

Tề Duyên có không gian chứa vật tư, cho nên lúc nộp vật tư cũng rất rộng lượng hơn nhiều so với đám người vẫn còn đang mặc cả ở phía trước.

Chỉ là ở lần kiểm tra thể chất thứ hai kéo dài rất lâu, thậm chí thiếu chút nữa cãi nhau cùng với nhân viên.

“Căn cứ lớn như vậy, tôi cũng không tin tìm không ra một nữ nhân viên công tác, tại sao sắp xếp một người đàn ông kiểm tra thân thể cho con gái?” Lục Phong châm chọc nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »