Chương 29

Con tôm đang lột rơi vào trong đĩa, sắc mặt bình tĩnh luôn luôn thành thạo bị phá vỡ, Tề Duyên bối rối ôm cô gái vào trong ngực, vội vàng lên tiếng nói: “Kiều Kiều, làm sao vậy, có nơi nào khó chịu sao?” Hắn lại dùng trán mình dán lên trán cô.

Nghe được âm thanh vội vàng của Tề Duyên, Lục Phong còn đang chọn đồ ăn ngẩng đầu lên trong nháy mắt, liếc mắt đã thấy sắc mặt trắng bệch của cô gái, trong lòng bọn họ rối loạn cả lên.

Nghiêm Xuyên Hạo còn có thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, hắn nhanh chóng xuống xe, chạy đến phía sau xe, gọi dị năng giả lần trước trị liệu cho cô gái, đưa người lên xe, thời gian trước sau còn chưa tới hai phút.

Dưới sự điều trị của dị năng giả, cô gái bởi vì sợ hãi mà đột nhiên có sự thay đổi trên cơ thể đã bình tĩnh lại, nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt đã hồng hào trở lại, trái tim của ba nam sinh cuối cùng cũng bình ổn.

“Thân thể Nam tiểu thư cũng không có tổn thương rõ ràng, tôi suy đoán hẳn là cảm xúc gây ra một loạt triệu chứng đó.” Đối mặt với ba nam sinh rõ ràng mang theo lãnh ý hỏi thăm, Lục Khả Duyệt có chút cẩn thận trả lời.

Sau đó mang theo vật tư hậu hĩnh mà ba nam sinh đưa cho làm thù lao xuống xe, vừa trở về, Lục Khả Duyệt còn có chút vui vẻ nghĩ, mỗi lần bọn họ ra tay đều hào phóng như vậy, sau này cô ta làm trị liệu riêng cho Nam tiểu thư cũng là một lối thoát rất tốt!

Trong phòng xe, cô gái vẫn được Tề Duyên dịu dàng ôm, hắn vừa trấn an xoa xoa lưng cô, một bên liếc mắt ý bảo Lục Phong dùng lực tinh thần điều tra ngoài cửa sổ, rõ ràng sau khi cô gái nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng mới xuất hiện biến hóa.

Lục Phong hiểu rõ, từng tia tinh thần lực tản ra bên ngoài, cảm giác được hết thảy chuyện đang xảy ra ở bên ngoài. Hắn cũng không dừng lại quá nhiều ở nơi không có người, cô gái rõ ràng là bị dọa, khả năng lớn nhất chính là một đám người sống sót khác cách đó không xa, cho nên lực tinh thần của hắn trực tiếp hướng nơi người sống sót tụ tập, xoay vòng thăm dò tất cả nhân tố có khả năng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô gái.

Nhưng đảo quanh vài vòng cũng không chú ý tới nhân vật khả nghi nào, Lục Phong có chút thất vọng muốn thu hồi tinh thần lực, đột nhiên thấy một người mẹ ôm đứa nhỏ bốn năm tuổi đang hôn mê phát ra tiếng khóc thống khổ khiến hắn chú ý.

Chuyện như vậy ở mạt thế nhiều lắm, trải qua mạt thế cùng thời tiết cực đoan, người chết lạnh, chết đói, bệnh chết, bị zombie cắn chết vô số kể, Lục Phong sớm đã thấy lạ không trách, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sắp chết của đứa bé bốn năm tuổi đó, trong lòng vẫn hiện lên một tia chua xót.

Lục Phong dừng một chút, hắn đột nhiên nhớ tới tính cách mềm mại của cô gái, còn có đôi mắt sạch sẽ trong suốt từ tận thế tới nay vẫn luôn được bọn họ che chở, chưa từng thấy qua quá nhiều chuyện như vậy.

Hắn nghĩ hắn đã tìm được lý do vì sao tâm trạng của cô lại thay đổi đột ngột trong chốc lát như vậy.

Lục Phong chậm rãi thu hồi lực tinh thần, chậm rãi nói ra tất cả những gì hắn vừa nhìn thấy với hai người kia.

“Tôi nghĩ, Kiều Kiều hẳn là nhìn thấy một màn vừa rồi, cho nên mới cảm xúc mới trở nên sợ hãi như vậy.” Chưa bao giờ tiếp xúc với những người có cuộc sống tối tăm u ám, đột nhiên nhận ra rằng thế giới này thực sự trở nên tàn nhẫn, đối với cô ấy cũng là một kí©h thí©ɧ lớn!

Tề Duyên và Nghiêm Xuyên Hạo lẳng lặng nghe, sau đó Tề Duyên hỏi một câu: “Đứa bé kia còn sống không?”

Lục Phong gật đầu, tỏ vẻ đứa nhỏ chỉ đang hôn mê, vẫn còn sống.

“Mang theo dị năng giả hệ chữa trị kia đi trị liệu cho đứa nhỏ một chút, lại mang chút đồ ăn cho người thân của nó, vụиɠ ŧяộʍ cho chứ đừng cho nhiều, vật tư chỉ dùng đủ ba bốn ngày là được.” Ba bốn ngày sau, những người đó cũng sắp đến thành phố B. Cho dù không đến thành phố B, ba ngày cũng đủ để bọn họ rời khỏi khu vực hoang vắng không có nhà cửa hay cửa hàng gì để tìm vật tư.

Bọn họ không phải thần, không cứu được tất cả mọi người, nhưng nể mặt cô gái, ra tay giúp một phen cũng coi như là tích phúc cho cô.

Cô gái cũng dần dần khôi phục ý thức, cả người cô nằm sấp trong lòng Tề Duyên, nghe Tề Duyên dịu dàng sắp xếp mọi chuyện, trong lòng hơi an tâm đôi chút, hình như cô lại gây thêm phiền toái cho bọn họ rồi.

Vì thân thể không tốt từ nhỏ nên không hay ra ngoài, nhưng cô cũng hay lên mạng, cũng biết câu châm chọc “Mạt thế gϊếŧ thánh mẫu trước” được truyền rộng rãi trên mạng.

Hành vi này của cô trong mắt người khác cũng là thánh mẫu, cô vùi mặt trong ngực Tề Duyên, có chút tự bạo suy nghĩ.

“Kiều Kiều, vô luận lúc nào, thiện lương đều là một loại phẩm chất rất tốt, sẽ không vì mạt thế mà biến hóa.” Tề Duyên nhìn ra sự rối rắm sâu trong đôi mắt sạch sẽ của cô gái, dịu dàng trấn an.

“Có tôi ở đây, em muốn làm cái gì thì nói với chúng tôi, không cần nhìn trước ngó sau, càng không cần giấu ở trong lòng.”

Tính cách cô gái đơn thuần, hướng nội, thích giấu lời nói trong lòng, hắn lo lắng sau này còn xuất hiện loại tình huống này, không thể thiếu dặn dò vài câu.

Nhìn thấy cô gật đầu trong ngực Tề Duyên, nam sinh khác mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy đồ ăn trên bàn còn chưa ăn xong, Nghiêm Xuyên Hạo dịu dàng nói: “Ăn cơm trước đi.”