Chương 15

Đám người Khổng Vũ có tầm nhìn tốt. Bọn họ nhìn ra được nhóm người mới tới này sống rất tốt sau tận thế, đặc biệt là ba nam sinh cuối cùng vào cửa kia, thoạt nhìn tuổi không lớn, nhưng diện mạo, khí chất đều rất tốt, hoàn toàn nhìn không thấy một tia nghèo túng hay tình cảnh chết lặng khi bị mạt thế tra tấn nào.

Khổng Quân vừa mới cố gắng nói chuyện với Tề Duyên cũng nhìn thấy một màn này, trong mắt cũng hiện lên một tia ngoài ý muốn, cô ta là sinh viên đại học S, đương nhiên cũng nghe nói thanh danh của ba vị học trưởng phong vân này trong trường. Tề Duyên thoạt nhìn tính cách ôn hòa nhưng lại có cảm giác khoảng cách, Lục Phong trời sinh phong lưu đa tình, Nghiêm Xuyên Hạo tính tình lạnh lùng. Cô ta cũng chưa từng nghe nói qua ba vị thiên chi kiêu tử* này có cái nhìn đặc biệt với nữ sinh khác.

(*) Thiên chi kiều tử có nghĩa là đứa con được cha mẹ chiều quá sinh kiêu, là đứa con của trời.

Ba người dường như cũng không quan tâm đám người phía sau nghĩ cái gì, trực tiếp đi lên lầu.

Bọn họ đi bộ rồi dừng lại, cẩn thận lựa chọn, chọn căn phòng có không gian tương đối lớn cho cô gái, bên trong sạch sẽ và có phòng tắm riêng. Một trong số họ ôm cô gái đứng bên ngoài, hai người khác thay nhau thay đổi tất cả những gì mà bọn họ có thể thay đổi ở trong phòng. Giường, bàn trang điểm, thảm vân vân, toàn bộ đều đổi thành những thứ có trong không gian của Tề Duyên.

Ba người đều có xuất thân là thiên chi kiêu tử, luôn yêu thích hoàn cảnh sạch sẽ thoải mái. Không lâu sau, căn phòng đơn giản đã bắt đầu thay đổi rất nhiều.

Trên giường màu xanh da trời đặt mấy con búp bê mà cô gái đã quen ôm, tấm thảm nhung màu be được trải đến cửa phòng tắm, trên bàn trang điểm tinh xảo cũng bày đầy đồ bọn họ tìm kiếm được rồi tặng cho cô gái.

Trong phòng không có phòng thay đồ giống như căn biệt thự trước kia, Tề Duyên lấy ra một cái tủ quần áo nhỏ, bên trong treo một ít áo quần mà cô gái tự mình thu dọn mang theo, có mấy bộ quần áo mà bọn họ tìm được khi đi tìm kiếm vật tư. Bây giờ thời tiết đã bắt đầu rét lạnh cho nên quần áo được hắn lấy ra toàn bộ đều là quần áo mùa đông.

Tầng dưới cùng của tủ quần áo còn có vài đôi giày giữ ấm, trong ngăn kéo ở giữa có đủ loại mũ.

Bọn họ hài lòng nhìn căn phòng có chút tinh xảo trước mắt mà mình mất nửa tiếng để trang trí lại. Chỉ có một căn phòng như vậy mới thích hợp cho cô gái nghỉ ngơi.

Tề Duyên nhẹ nhàng đặt cô gái đang ngủ ngọt ngào trong lòng lên giường, cởi chăn ra, đắp chăn mang theo nhiệt độ cơ thể của cô gái lên người cô gái.

Đợi đến khi bọn họ chọn phòng ở phòng cách vách của cô gái xong, trời đã tối muộn, Lục Phong định đi nấu cơm, hắn và Tề Duyên xuống lầu trước, Nghiêm Xuyên Hạo ở trên lầu canh giữ cô.

Khi xuống dưới lầu, trong phòng khách không có nhiều người. Hai người bọn họ đi vào phòng bếp, nhìn thấy hai người xa lạ đang nấu cơm, hẳn là đám người của Khổng Vũ, trước mặt bọn họ nấu mì tôm, bọn họ không quan tâm đến người khác mà trực tiếp chuẩn bị bữa tối.

Thời tiết rất lạnh, thời tiết này rất thích hợp nhất để ăn lẩu. Kiều Kiều không thể ăn thức ăn quá kí©h thí©ɧ, Lục Phong cũng chỉ làm hai món canh, hắn nấu canh gà táo đỏ và canh thịt bò nấm, có tác dụng ấm dạ dày và dưỡng nhan, đều rất thích hợp cho con gái ăn.

Mùi canh mà Lục Phong nấu thơm phức, Tề Duyên cắt các loại nguyên liệu thành những miếng nhỏ và làm những món phụ. Hai người phân công hợp tác, chưa đầy một tiếng đã xử lý xong.

Đổ canh vào nồi, Tề Duyên vung tay lên, đặt nồi canh và các món ăn phụ vào trong không gian.

Nhìn thấy bọn họ tay không ra khỏi phòng bếp, Khổng Quân đang ăn cơm trong đại sảnh lập tức đứng lên, nhiệt tình chào hỏi: “Hội trưởng, Lục thiếu, nếu không cùng chúng ta dùng chút bữa tối đi.”

“Quân Quân, mấy thứ này chúng ta cũng không đủ ăn, đâu thể dùng vật tư chiêu đãi bọn họ được.” Người đàn ông đang vùi đầu ăn mì nghe Khổng Quân nói, có chút bất mãn: “Hơn nữa đại thiếu gia người ta có lẽ chướng mắt bữa tối của chúng ta.” Giọng điệu cố ý nhấn mạnh ba chữ đại thiếu gia, âm dương quái khí lộ rất rõ ràng.

“Lâm Châu, anh nói bậy cái gì vậy?” Nghe người đàn ông âm dương quái khí nhắm vào, Khổng Quân có chút tức giận quát lớn.

“Hội trưởng, anh đừng để ý lời nói của hắn, đã là mạt thế rồi ai mà không có chút khó khăn. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau chắc chắn có thể vượt qua khó khăn.” Khổng Quân nghiêm túc nói: “Hội trưởng, Lục thiếu, các người ngồi đi, tôi đi lấy bát đũa cho các người.” Vừa nói vừa muốn đi vào phòng bếp.

“Không cần, tôi thật đúng là chướng mắt đồ ăn của các người.” Lục Phong tiếp tục bước về phía trước, không chút để ý lại kiêu ngạo đến cực điểm.

“Quân Quân, cô nghe đi. Lòng tốt trở thành gan lừa, nhìn thái độ của bọn họ đi!” Người đàn ông nghe được những lời này, trong nháy mắt nổ tung: “Tôi cũng muốn xem đến tột cùng là mấy đại thiếu gia bọn họ ăn sơn hào hải vị gì?”

Nghe được tiếng hét chói tai của người đàn ông, Khổng Vũ đang nghiêm túc dùng cơm, rốt cuộc không thể phớt lờ chuyện này, lên tiếng không kiêng nhẫn nói: “Nếu anh không muốn ăn thì trở về phòng đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt.” Người đàn ông cuối cùng cũng im lặng.

Khổng Vũ quay đầu nhìn về phía bóng lưng hai người kia, hắn ta là một người thức tỉnh dị năng hệ hỏa có thực lực không tệ, từ khi thức tỉnh dị năng sau mạt thế, người có thể làm cho hắn ta cảm giác được uy hϊếp rất ít ỏi.

Nhưng lúc này đây, lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy ba người đàn ông này, cũng cảm giác được nguy hiểm khó hiểu. Hắn ta dám chắc chắn rằng ba người này đều là dị năng giả, hơn nữa còn là dị năng giả có thực lực mạnh mẽ. Cho nên hắn ta mới ngầm đồng ý hành vi của em gái mời bọn họ ăn cơm. Nếu lời mời thành công, chỉ cần mượn cơ hội để tìm hiểu, dù không thành công nhưng có thể kết thành bạn cùng dị năng giả cường đại khác cũng tốt.

Đáng tiếc, cơ hội này lại bị phế vật Lâm Châu này phá hủy, Khổng Vũ mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua hắn ta, bị sự ngu xuẩn của hắn ta làm cho tức giận.

Phòng khách khá lớn, Tề Duyên lựa chọn một vị trí tương đối gần lò sưởi, nhiệt độ ấm áp mà không nóng rực, trước tiên lấy từ trong không gian ra một cái bàn tròn, sau đó lấy nồi canh và các loại thức ăn phụ đặt lên đầy bàn tròn.