Chương 10

Bọn họ mỉm cười nhìn cô gái chạy qua lại như một con sóc siêng năng, thu dọn những thứ cần thiết để lấy đi.

Thấy cô gái cảm thấy buồn rầu vì phải thu dọn quá nhiều, Tề Duyên an ủi: “Không sao, đồ không nhiều lắm, không gian của tôi rất lớn, có thể bỏ hết đồ vào trong không gian là được.”

Đôi mắt Nam Kiều sáng lên, cô nói một tiếng cảm ơn với Tề Duyên, sau đó lại tiếp tục vùi đầu thu dọn đồ đạc, hơn mười một giờ đêm Nam Kiều mới thu dọn xong đồ đạc, toàn bộ những thứ đó đều được Tề Duyên thu hết vào trong không gian.

Nhìn cô gái mệt đến đầu đầy mồ hôi nhưng tinh thần còn rất phấn khởi, Tề Duyên để cô ngồi trên sô pha nghỉ ngơi. Quay đầu bảo Lục Phong và Nghiêm Xuyên Hạo lấy một thùng nước nóng đặt trong phòng ngủ của cô gái.

“Đừng bận rộn nữa, đồ đạc đã thu dọn xong gần hết rồi, trước tiên đi tắm đi, sau đó còn nghỉ ngơi nữa.” Tề Duyên có chút đau lòng dịu dàng nói: “Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời đi.” Vốn muốn giúp cô gái thu dọn, nhưng hắn nghĩ đến con gái có quá nhiều thứ riêng tư, cũng đành để cô tự mình làm.

“Ừm, được, vậy các người cũng nghỉ ngơi sớm một chút, chúc ngủ ngon.” Cô gái mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mang theo hưng phấn.

Từ nhỏ thân thể của cô đã không tốt cho nên rất ít khi đi xa, đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô đi xa như vậy, trong lòng vẫn hơi kích động.

Mắt thấy cô gái đi lên lầu, ba nam sinh tụ tập lại ở dưới lầu.

“Ngày mai thời tiết thế nào?” Lục Phong hỏi Tề Duyên, Tề Duyên là người biết sử dụng thông tin điện tử nhất trong ba người bọn họ.

“Rất tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngày mai hẳn là trời nắng.” Tề Duyên lấy ra màn hình phẳng mà mình sử dụng ở trên xe lúc trước.

“Vậy thì tốt, nếu ngày mai trời tiếp tục mưa, cũng sẽ không dễ dàng để đi.”

Trước tận thế, nếu muốn lái xe từ thành phố S đến thành phố B, đi đường cao tốc chỉ cần một ngày rưỡi là được.

Nhưng sau tận thế thì khác, sau tận thế xuất hiện thực vật biến dị, đại đa số đường cao tốc đều đã bị thực vật biến dị chiếm lĩnh. Hơn nữa trên đường còn có vô số zombie, cho nên đại khái bao lâu sau mới có thể đến, bọn họ cũng không xác định lắm.

“Chiếc xe đó đã được cải tiến chưa?” Tề Duyên xem bản đồ ở trên máy tính bảng, sau khi lựa chọn ra những tuyến đường có khả năng nguy hiểm thấp nhất mới hỏi Nghiêm Xuyên Hạo. Nghiêm Xuyên Hạo sinh ra trong gia đình quân nhân, học qua cải tiến máy móc, có thể cải tiến xe bình thường thành xe cực kỳ kiên cố.

“Đã sửa xong, kính thủy tinh cũng đổi thành kính chống đạn.” Nghiêm Xuyên Hạo gật đầu, ý bảo hắn đã xử lý xong.

Xăng dầu thì bọn họ không cần lo lắng, trên đường đi Tề Duyên đã dự trữ không ít xăng dầu của mấy trạm xăng, hoàn toàn có thể sử dụng dư dả.

Ba nam sinh một lần nữa tỉ mỉ xác nhận xem còn chỗ nào bọn họ quên làm không. Trên đường đi đến căn cứ người sống sót thành phố B cũng không dễ dàng, trong số bọn họ ai cũng không nỡ để cho cô gái chịu khổ.

“A Duyên, lát nữa cậu bỏ nguyên liệu xuống bếp đi, sáng mai tôi sẽ nấu bữa sáng cho Kiều Kiều.” Cuối cùng cũng thảo luận xong, đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi thì Lục Phong vỗ vỗ đầu nói.

Tề Duyên gật đầu, tiện tay lấy ra một túi vật tư đặt ở phòng bếp.

Một đêm không mộng mị, Nam Kiều ngủ rất ngon, sáng hôm sau hơn bảy giờ đã rời giường.

Rửa mặt xong thì cùng ba nam sinh ăn sáng. Cô đeo túi xách, đội mũ, chuẩn bị xuất phát.

Đám người Điền Hạo cũng thu dọn xong đồ đạc của mình, bọn họ cơ hồ mỗi người đều đeo một cái túi lớn, mỗi người đều nhét đồ đầy túi, sáng sớm đã chờ ở bên ngoài biệt thự.

Nhìn thấy bọn họ đi ra, nhóm bạn cùng lớp chào hỏi nồng nhiệt.

Nam Kiều cũng mỉm cười phất phất tay, đáp lại: “Chào buổi sáng mọi người.” Mỹ nhân mỉm cười, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, đẹp không sao kể xiết.

Sắc mặt các nam sinh vẫn lúc đỏ lúc xanh như trước, ánh mắt vẫn né tránh, không dám nhìn thẳng cô gái có làn da trắng sáng trước mặt.

Mà nữ sinh thì khác, ánh mắt các cô nhìn chằm chằm mỹ nhân vô song. Hu hu hu, nếu không phải có ba người kia như hổ rình mồi, các cô đã sớm dán lên người mỹ nhân rồi.

Đại mỹ nhân tuyệt thế vô song, ai mà không thích chứ.

Điền Hạo có chút chần chờ đi tới trước mặt ba người Tề Duyên, nghi hoặc chỉ vào chỗ để xe: “Tề ca, chiếc xe kia của các người hình như không thấy đâu, có phải là bị người sống sót phụ cận lái đi rồi không?”

Tề Diên nghe xong lời này, lắc đầu giải thích: “Tối hôm qua tôi cất đi rồi, chúng tôi không có ý định lái chiếc xe kia lên đường.”

Hắn đi tới một bãi đất trống tương đối trống trải, tiện tay vung lên, một chiếc xe màu đen rõ ràng trải qua cải tiến, thoạt nhìn vô cùng kiên cố xe xuất hiện ở bãi đất trống, quay đầu cười nói: “Chúng tôi định lái chiếc xe này đi.”

Mọi người ngây người nhìn chiếc xe RV này, trong mắt tràn ngập hâm mộ, RV có thể nói như một căn nhà nhỏ di động, bên trong có giường, có phòng vệ sinh, quả thực là thoải mái hơn xe bình thường gấp trăm lần.

“Được rồi, Kiều Kiều, đừng nhìn nữa, chúng ta lên xe thôi, cô xem có thiếu gì không?” Lục Phong buồn cười nhìn cô gái còn đang ngây ngốc, nhẹ nhàng lên tiếng.

Nam Kiều lên xe, ánh mắt sáng lấp lánh quan sát hết thảy trên xe.

Nội thất trong xe RV cũng rất lớn, trên nóc xe có cửa sổ bằng kính thủy tinh có thể kéo rèm, sofa, gối ôm, còn có bàn giống như bàn trà. Phía trên ghế sofa là một cửa sổ đang mở, toilet ở phía bên cửa vào, trước sau xe đều có giường, giường phía sau lớn nhất, thoạt nhìn có thể nằm được ba bốn người, giường phía trước tương đối nhỏ, có thể ngủ một đến hai người, phía trước mỗi giường đều có rèm cửa, có thể bảo vệ rất tốt sự riêng tư cá nhân.