"Tuyết Vi, xin lỗi..."
Hạ Minh cầm lấy âu phục của mình. Khi hắn định khoác nó lên vai Tô Tuyết Vi thì lại phát hiện cô đang run rẩy.
"Tuyết Vi..."
Hắn cho rằng hành động vừa rồi của mình đã làm cho đối phương sợ hãi nên trong lòng cảm thấy áy náy vạn phần. Thanh âm của hắn cũng trở nên thập phần ôn nhu.
Tô Tuyết Vi vươn đầu lưỡi, liếʍ môi một chút, khuôn mặt xinh đẹp của cô chiếu lên cửa sổ màu đen.
Tay Hạ Minh còn đặt trên vai cô nhưng lời an ủi lại không thể nói ra. Đúng lúc này, một trận hương phong ập tới, cô gái ôn hương nhuyễn ngọc bỗng nhiên nhào vào trong ngực hắn.
Quần áo trên ngực dần dần ướŧ áŧ, điều hắn không nghĩ tới là đối phương cư nhiên khóc.
Cánh tay tuyết trắng vươn ra giống như dây leo quấn lấy cổ hắn. Quần áo khoác lên vai Tô Tuyết Vi bỗng nhiên trượt xuống lộ ra toàn bộ thân thể trần trụi của cô. Cô chủ động dùng thân thể của mình nhào vào trong ngực của hắn.
Một cảm giác mềm mại lúc ở yến hội lại xuất hiện.
Lúc ấy là hắn chủ động ôm cô, mục đích là vì không để cho đối phương mất mặt trước mặt mọi người. Hiện tại cũng là động tác cô chủ động ôm ấp, nhào tới, làm cho cả người cô dán chặt vào người anh, đè anh không ngừng ngửa ra sau.
Bộ ngực cao ngất cách áo sơ mi dán chặt lên người hắn khiến Hạ Minh cảm thấy nóng hơn, miệng khô lưỡi khô.
Nhiệt độ thân thể càng ngày càng cao, máu chảy cuồn cuộn khiến hơi thở đều trở nên nóng rực. Hai tay hắn mở ra nhưng lại có chút luống cuống tay chân bởi vì hắn không biết đặt ở nơi nào cho tốt.
Khi cúi đầu thì làn da trắng nõn non nớt như sữa lọt vào tầm mắt hắn.
"Khụ khụ, Tuyết Vi, chuyện xảy ra hôm nay, tôi sẽ cho em một lời giải thích, em..."
"Cám ơn anh, Hạ tổng, nếu như không phải anh, tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt."
Cô nhỏ giọng nói. Thanh âm mềm mại hoàn toàn khác với sự lãnh đạm ngày thường của cô, ngược lại còn có thêm vài phần ý tứ làm nũng.
"Việc này là do ta mà ra, ta nên nói xin lỗi mới đúng." Anh bất tri bất giác vỗ nhẹ lên lưng cô vài cái.
Da thịt trơn nhẵn khiến ánh mắt hắn thâm trầm. Bàn tay hắn bất tri bất giác đặt lên trên, dĩ nhiên không có lấy xuống nữa. Da thịt non nớt giống như ngọc, mười ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, hận không thể dùng sức bóp vào trong thân thể cô.
Bàn tay nóng bỏng chạm nhẹ khiến phần da ở vị trí tiếp xúc dần dần đỏ lên. Hạ Minh trong lòng khẽ động, đối phương cư nhiên đang thẹn thùng.
Mà lúc này, Tô Tuyết Vi lại chậm rãi buông hắn ra. Cô quay người lại và mặc áo khoác. Ôn hương nhuyễn ngọc không còn nữa khiến Hạ Minh mặc dù buông tay xuống nhưng vẫn có một loại cảm giác buồn bã.
Nhìn gương mặt ửng đỏ và cổ của Tô Tuyết Vi, quần áo của anh hoàn toàn bao bọc cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phấn nộn mềm mại của cô. Trong nháy mắt đó, hắn có loại cảm giác mình đang ôm cô.
Hạ Minh đưa Tô Tuyết Vi về nhà liền rời đi mà Tô Tuyết Vi cũng không có giữ lại.
Cô vào cửa bật đèn, cởi chiếc váy đang treo trên thắt lưng ra, cả người chỉ mặc áo khoác tây trang của Hạ Minh. Trên âu phục còn thoang thoảng mùi nước hoa dễ ngửi trên người hắn. Mùi hương nào đó đến từ biển sâu, tự nhiên mang đến cho người ta cảm giác thoải mái.
Tổng giám đốc này không chỉ có mùi hương hấp dẫn mà ngoại hình cũng hết sức phù hợp với khẩu vị của cô. Chỉ là không biết công phu trên giường của hắn như thế nào, Tô Tuyết Vi thập phần chờ mong lần gặp mặt tiếp theo.
Mới vừa rồi ở trên xe, cô liền cảm giác được đối phương đã động tình. Nhưng chuyện tốt không nên quá nhanh. Nếu như nhanh như vậy liền phát sinh quan hệ, cô chỉ có thể lấy thân phận một tình nhân ở bên cạnh đối phương.
Mà nguyên chủ lại muốn báo thù nên Hạ Minh chỉ có thể trở thành vật tư riêng của cô. Nếu là tư nhân, vậy đương nhiên chỉ có thể là một mình cô.