"Xin lỗi, Hạ tổng, hôm nay tôi có chút thất lễ, liền đi trước. Tề tiểu thư cũng không cần phải để ý, vừa rồi ở trước mặt nhiều người, ta biết ngươi không phải cố ý. Vậy thì mọi người, tạm biệt.”
Tô Tuyết Vi chào hỏi xong thì liền xoay người rời đi.
Nhưng vừa mới đi được một bước, cô liền cảm giác có chút không thích hợp. Theo động tác bước đi của cô thì chiếc váy đột nhiên bị rách. Nó dần dần từ trước ngực cô trượt xuống.
Tất cả mọi người ở đây đều mở to hai mắt để chờ đợi một màn kinh tâm động phách kế tiếp. Có người lộ ra sự lo lắng cùng với cảm giác không đành lòng, nhưng càng nhiều là sự vui sướиɠ khi người gặp họa, thậm chí đã có người lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chụp lại những hình ảnh kế tiếp.
Tô Tuyết Vi đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, làn váy kéo dài trên mặt đất hiển nhiên bị người ác ý giẫm lên. Nếu cô ấy đi xa hơn một chút nữa thì cô ấy sẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trước mặt công chúng.
Cứ như vậy, sau này cho dù cô muốn thì cũng không tiện tiếp tục lăn lộn trong giới này.
Nhưng cô cũng không có dừng lại mà cứ đi như phảng phất hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Mắt thấy làn váy dài sắp trượt xuống, nhưng đúng lúc này cả người cô bỗng nhào về phía trước rồi rơi vào trong vòng tay rộng rãi ấm áp.
"A——"
Theo một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, váy của cô hoàn toàn trượt xuống nhưng bị Hạ Minh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, khó khăn lắm mới dừng ở trên thắt lưng cô.
Thân trên của cô gái đã hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dán sát vào l*иg ngực đối phương, còn sống lưng trần trụi thì bị y phục đối phương giấu kín mít.
Nhịp tim của anh từng chút một truyền vào tai cô, đồng thời chiếm lĩnh hô hấp của cô. Khóe miệng Tô Tuyết Vi hơi nhếch lên, cô đưa tay ôm lấy eo Hạ Minh.
Cô biết, mình đánh cuộc đúng rồi.
Bất quá một khi đã diễn kịch thì phải làm cho trọn, cô lập tức thét chói tai một chút, cả người run rẩy. Nếu không phải bám lấy thân thể Hạ Minh thì cô đã sớm đứng không vững.
Hai tay cô gái dần dần ôm chặt giống như đối phương là rơm cứu mạng của cô.
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Hạ Minh cố gắng duy trì phong độ, nhưng vẫn nhịn không được trước cảm giác mềm mại trước ngực.
Cô ôm thật sự quá chặt khiến hắn bất tri bất giác cảm thấy cả người có chút khô nóng.
Sau đó, hắn nhẹ giọng phun ra một ngụm trọc khí. Ánh mắt hắn lạnh như băng không chút khách khí nhìn về phía nữ nhân làm động tác nhỏ kia, đủ để đem người đông lạnh tại chỗ.
"Xem ra tôi phải nhắc nhở Trương tổng, hảo hảo quản giáo nữ nhi của mình một chút."
"A Minh..."
Nhìn thấy vị hôn phu ôm nữ nhân khác khiến sắc mặt Tề Huyên trắng bệch như một tờ giấy. Cô mở miệng muốn cầu tình giúp cho bạn tốt nhưng lại bị vẻ mặt lạnh lẽo của Hạ Minh làm sợ hãi không dám nói thêm một câu nào.
Ai cũng biết, Hạ Minh nói một không hai, ai cũng không thể chi phối quyết định của anh.
"Hạ tổng. Làm ơn... dẫn ta đi..."
Tô Tuyết Vi ngẩng đầu chống lại tầm mắt của hắn, vành mắt phiếm hồng, lệ ý tràn đầy hốc mắt phảng phất như một con ấu thú bị kinh hách.
Hạ Minh sửng sốt một chút, anh đã gặp qua hình tượng mạnh mẽ, quyết đoán giỏi giang của Tô Tuyết Vi, cũng đã gặp qua một mặt cứng nhắc, lạnh lùng lại xa cách của cô nhưng lại chưa từng thấy cô yếu ớt như vậy, khiến người ta thương tiếc.
Trong lòng hắn khẽ động, tâm trí phảng phất như một bờ hồ đột nhiên bị người ta ném vào một tảng đá, nhất thời gợn sóng không ngừng nổi lên, mềm mại đến kỳ cục.
"Tề Huyên, chúng ta cần phải nói chuyện phiếm thật kỹ, tôi sẽ liên hệ với cô."
Nói xong câu đó, Hạ Minh ôm eo Tô Tuyết Vi. Hắn cũng không quay đầu lại mà cứ như vậy đi ra khỏi đại sảnh. Người trong ngực cực lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, cô đem mặt hoàn toàn vùi vào cổ hắn khiến cho mùi thơm như lan đột ngột tràn vào khoang mũi của hắn.
Từ góc độ của hắn nhìn xuống vừa vặn có thể nhìn thấy phong cảnh mê người dưới lớp áo váy. Đồng thời động tác lên xuống của bầu ngực cũng cướp đi tất cả sự chú ý của hắn.