Hạ Minh nhún nhún thắt lưng, cứ như vậy ở bên trong đùi Tô Tuyết Vi hung hăng thọc vào rút ra rồi lại yêu cầu Tô Tuyết Vi sờ phần bên ngoài của côn ŧᏂịŧ.
"Kẹp chặt một chút, sờ cho kỹ, để cho tôi bắn ra."
"Ừm a, chậm một chút, a, Hạ tổng quá nhanh, đau..." Tô Tuyết Vi thấp giọng rêи ɾỉ, thanh âm tựa như mèo phát xuân, mỗi chữ đều mang theo một vẻ yêu kiều nắm lấy tất cả tâm thần của Hạ Minh.
"Còn chưa cắm vào đã đau, nếu cắm vào, có phải em muốn khóc chết không?"
"Không cần, không cần cắm vào, sẽ chết..." Tô Tuyết Vi tiếp tục khóc, một tay cơ hồ đều cầm không hết được côn ŧᏂịŧ. Ngoài ra đầu nấm to lớn không ngừng đυ.ng vào lòng bàn tay cô.
Giữa hai chân cô đều bị ma sát đến mất cảm giác. Côn ŧᏂịŧ tím đen ở hai chân cô thọc qua lại, nó dính đầy chất lỏng của cô, nhìn qua đặc biệt mê người.
"Vậy em cầu xin tôi, cầu tôi nhẹ nhàng một chút." Hạ Minh tiếp tục dụ dỗ.
Du͙© vọиɠ của hắn chưa từng mãnh liệt như hôm nay. Nó làm cho hắn gấp gáp giống như thiếu niên chưa trải sự đời, hận vĩnh viễn không thả Tô Tuyết Vi rời đi, cứ như vậy cắm vào trong thân thể của cô, làm cô khóc lóc cầu xin phun nước không ngừng.
"ừm a, Hạ tổng, cầu xin anh, nhẹ nhàng, hoa huyệt sẽ bị ma sát đến hư mất, tôi không được nữa, cầu xin anh, tha cho tôi đi..." Tô Tuyết Vi thuận theo tâm ý của anh cầu khẩn, lại càng làm cho hắn khó có thể kiềm chế. Động tác của anh càng thêm thô lỗ hung mãnh, trực tiếp đặt cả người cô lên bàn làm việc của anh.
"Nơi nào bị hư? ừm?"
Tô Tuyết Vi lắc đầu mạnh mẽ, cắn môi dưới không muốn nói chuyện.
"Ngoan, nói, là ở đâu? Tôi nhẹ một chút được không?" Hạ Minh từng bước dụ dỗ, hai tay vỗ vào mông cô đồng thời yêu cầu cô kẹp chặt đùi.
Cánh tay cùng bụng hắn kịch liệt va chạm khiến Tô Tuyết Vi đột nhiên run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ tí tách phun ra theo đùi Hạ Minh nhỏ xuống làm ướt hết cả thảm.
Hắn còn chưa tiến vào cũng đã có thể gϊếŧ chết cô trong bể dục. Chỉ ngắn ngủi nửa giờ cô đã phun ba lần, cả người hoàn toàn không còn khí lực.
Nếu tiếp tục làm như vậy thì Tô Tuyết Vi sợ sợi dây cuối cùng tên là lý trí trong đầu mình sẽ bị đứt, đến lúc đó sẽ mở miệng cầu xin Hạ Minh làm.
Vậy cũng không được, người dễ dàng có được sẽ không được quý trọng, cô biết rõ đạo lý này.
Vì thế cô tỏ ra là mình bị làm đến mức chịu không nổi nên lựa chọn thỏa hiệp. Người phụ nữ ngây thơ và tốt bụng cuối cùng đã vứt bỏ tất cả sự xấu hổ mà mở miệng.
"Hạ tổng, cầu xin ngài nhẹ một chút. ừm a, phía dưới, sẽ bị hư..."
"Cái này gọi là tiểu bức, biết không? Lại nói lại lần nữa!"
"Hạ tổng, thả tôi đi, tiểu bức bị mài hỏng, tôi thật sự không được..." Vừa dứt lời thì Tô Tuyết Vi đã bị cảm giác xấu hổ bao trùm cả người nên cô chỉ có thể khóc lóc.
Mà Hạ Minh lại không định buông tha cô, hắn còn bởi vì lời nói của cô mà hắn càng thêm hưng phấn. Hắn cứng đến không chịu nổi, căn bản không thể bởi vì ma sát đơn giản mà bắn ra.
Hắn muốn thọc vào, nghĩ đến sắp phát điên rồi.
"Tiếp tục nói, tôi muốn nghe thử em bị hư bởi cái gì. Nói nhanh lên để tôi bắn ra.”
“Hạ tổng, không cần đâm nữa, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©. Ừm a không, là thịt bổng, là côn ŧᏂịŧ, côn ŧᏂịŧ của Hạ tổng quá lớn. Tiểu huyệt của Tuyết Vi thực sự chịu không nổi, anh mau bắn đi, cầu xin anh." Chỉ cần Tô Tuyết Vi trả lời sai liền bị Hạ Minh hung hăng đánh mông khiến mông của cô đều đỏ bừng hết.
"Lần này tôi buông tha cho em trước, ngày mai chúng ta tiếp tục." Hạ Minh hài lòng nói.
Ước chừng ba bốn phút sau, hắn lưu luyến không rời đem một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào giữa hai chân Tô Tuyết Vi, còn không cho phép cô lau sạch mà cứ như vậy dùng váy che đi.
Chờ cô mặc xong quần áo và sửa soạn lại đầu tóc thì Hạ Minh rốt cục cũng để cho người ngoài cửa tiến vào.