Chương 86: Thăng cấp vô địch (1)

Bởi vì cảm nhận được thế giới này sắp kết thúc, nên Tiêu Hàm dàn xếp ổn thoả tất cả mọi thứ, sau đó giả chết, thoát ly thế giới.

+

9526 cũng nhanh chóng truyền tống thông tin về nhiệm vụ chủ tuyến của thế giới mới.

Thế giới lần này là một nơi mang tên Nguyên Võ đại lục.

Hiện tại nàng tên là Bạch Huyên, đại tiểu thư của Bạch gia thuộc Ngũ Dương Thành Lam Quốc, nguyên chủ Bạch Huyên cũng chính là người uỷ thác, đối phương hy vọng Bạch gia sẽ được bình an.

Nguyên Võ đại lục khác với mấy thế giới mà nàng từng xuyên không trước đây, nó sở hữu một loại nguyên khí thuận lợi cho con người tu luyện, vừa giống võ giả vừa giống tiên nhân, người cường đại có thể phiên vân phúc vũ, dời non lấp biển. Bạch gia nổi danh ở Ngũ Dương Thành, nguyên nhân chính là do Bạch gia có một vị cao thủ đạt được cảnh giới Nguyên Đan đỉnh cấp, cảnh giới cực kỳ hiếm hoi ở Ngũ Dương Thành nói riêng và Lam Quốc nói chung.

Quá trình tu luyện nguyên khí được chia làm năm cảnh giới, lần lượt là Nguyên Võ, Nguyên Khí, Nguyên Đan, Nguyên Linh và Nguyên Thần.

Thiên phú của bản thân Bạch Huyên không tồi, mới mười chín tuổi đã đạt được cảnh giới Nguyên Khí sơ kỳ, tuy không phải là người xuất sắc nhất, nhưng cũng vô cùng nổi bật.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Bạch Huyên hoặc là liên hôn với hậu duệ của một đại gia tộc môn đăng hộ đối[1], hoặc là được một đại tông môn nào đó nhìn trúng, nhận làm đệ tử, tiếp tục hành tẩu trên con đường tu hành.

Không ngờ Bạch gia lại gặp phải biến cố, dẫn đến tai hoạ ngập đầu.

Nhân vật mấu chốt của biến cố này tên là Kỳ Nhiên.

Quá khứ của Kỳ Nhiên tương đối truyền kỳ, hắn và mẫu thân của hắn tới Ngũ Dương Thành vào mười lăm năm trước, mẫu thân của hắn thường xuyên ốm đau, trong nhà nghèo rớt mồng tơi[2], nên hắn đến võ quán làm tạp dịch, sau đấy lại dựa vào thân phận tạp dịch, được sư phụ của võ quán nhận làm đệ tử, vì việc này mà hắn còn bị mọi người chế nhạo một thời gian.

Về quá trình tu luyện, có chăm chỉ nhưng không xuất sắc.

Chẳng qua không biết từ bao giờ, quá trình tu luyện của hắn có tiến bộ vượt bậc, không chỉ gϊếŧ được hung thú cao cấp trong núi sâu, mà còn có thể gϊếŧ được địch nhân sở hữu cảnh giới cao hơn mình.

Hắn và Bạch gia giao thoa với nhau bởi vì một vị công tử ăn chơi trác táng nào đó của Bạch gia đùa giỡn thanh mai trúc mã[3] của Kỳ Nhiên, thậm chí mang theo hạ nhân muốn đoạt người, hành động của đối phương chính thức chọc giận Kỳ Nhiên, hắn không quan tâm Bạch gia có địa vị gì ở Ngũ Dương Thành, vừa rút kiếm liền chém đứt một cánh tay của tên ăn chơi trác táng kia.

Sau đấy hết người trẻ lại đến người già, phụ thân của tên ăn chơi trác táng kia đi trả thù Kỳ Nhiên, kết quả bản thân hắn bị trọng thương, toàn bộ cao thủ dưới trướng đều chết trong tay Kỳ Nhiên.

Vừa hay người này có chút địa vị trong Bạch gia, hắn vừa trở về liền lôi kéo gia chủ khóc lóc kể lể, khiến cho người của Bạch gia vô cùng phẫn nộ, cho rằng đối phương là cố tình làm mất mặt Bạch gia, một tiểu tử mới đạt được cảnh giới Nguyên Khí cư nhiên dám bất kính với Bạch gia, nói gϊếŧ liền gϊếŧ, cho dù những người chết ấy không có huyết mạch của Bạch gia, mà thật ra cho dù chỉ là một con chó của Bạch gia thôi, thì cũng không tới lượt một người ngoài khi dễ.

Vì thế Bạch gia không ngừng nỗ lực dốc hết sức mình đối phó với Kỳ Nhiên, thanh thế của lần sau lớn hơn lần trước, kết cục là bị Kỳ Nhiên vả mặt, hắn không chỉ giế.t chết vị cao thủ đạt được cảnh giới Nguyên Đan đỉnh cấp kia của Bạch gia, mà còn thuận tay tiêu diệt Bạch gia.

"Ký chủ, hắn chính là con cưng của khí vận thế giới này." 9526 kích động.

Bạch Huyên tò mò, "Con cưng của khí vận? Có giống như những người xuyên không, người trọng sinh của các thế giới trước không."

Bỏ qua mấy người giao dịch với Thời Không Cục, quả thực có một số người xuyên không người trọng sinh hơi quá may mắn so với người bình thường.

"Lợi hại hơn bọn họ nhiều, bọn họ cùng lắm chỉ xem như may mắn, nhưng con cưng của khí vận thì khác, toàn bộ pháp tắc của thế giới đều thiên vị hắn, gặp thần gϊếŧ thần, gặp Phật gϊếŧ Phật, người cản trở hắn đều sẽ biến thành nhân vật pháo hôi[4]." 9526 sau khi thăng cấp hiểu biết rất nhiều chuyện. Thành ra cũng không khỏi lo lắng, bởi vì hình như nhiệm vụ này là đối địch với con cưng của khí vận.

Bạch Huyên suy tư, "Xem ra Bạch gia cũng vậy."

Bạch Huyên không hỏi tiếp nữa, bởi vì nàng đột nhiên nhớ ra một việc, là lần này nàng xuyên không đúng lúc Bạch gia chuẩn bị dẫn dắt toàn tộc đi chơi chết Kỳ Nhiên, hoặc nên nói là một ngày trước khi Bạch gia diệt vong.

Trong thời gian ngắn Bạch Huyên đã nghĩ ra vài loại phương án, nàng nhanh chóng suy xét xem phương án nào là đơn giản nhất.

Một nha hoàn mặc xiêm y màu vàng cam bước vào, nhìn thấy Bạch Huyên vẫn đang ngồi yên một chỗ, nghi hoặc, "Tiểu thư, hôm nay người không đến diễn võ trường sao?"

Bạch Huyên nhìn về phía nàng, bắt chước ngữ khí của nguyên chủ, "Phụ thân đâu rồi?"

Nha hoàn ngoan ngoãn trả lời, "Gia chủ đại nhân đang ở thư phòng."

Một nam nhân sở hữu khuôn mặt uy nghiêm, ngũ quan đoan chính đứng trong thư phòng, hắn chính là gia chủ của Bạch gia, phụ thân của Bạch Huyên Bạch Lâm Kỳ, cũng là vị cao thủ đạt được cảnh giới Nguyên Đan đỉnh cấp của Bạch gia.

Khi nghe thấy hạ nhân bẩm báo rằng tiểu thư muốn gặp hắn, Bạch Lâm Kỳ suy nghĩ một lát, gật đầu, "Để tiểu thư vào đi."

Đối với nữ nhi Bạch Huyên vừa kế thừa dung mạo của mẫu thân nàng vừa có tư chất không tồi này, hắn tương đối coi trọng.

Sau khi Bạch Huyên tiến vào cũng không thèm thể hiện tình cảm với vị phụ thân từ trên trời rơi xuống này, trực tiếp mở miệng, "Có phải phụ thân đã đáp ứng ngũ trưởng lão, chuẩn bị phái người đi gϊếŧ Kỳ Nhiên không."

Ngũ trưởng lão là gia gia của tên ăn chơi trác táng trêu chọc Kỳ Nhiên, tay của tôn tử bị chém đứt, nhi tử bị trọng thương, hắn đương nhiên phải báo thù, còn là lôi kéo toàn bộ Bạch gia thay hắn báo thù.

Bạch Lâm Kỳ nhíu mày, "Sao ngươi biết?"

Bạch Huyên lãnh đạm đáp lại, "Mấy ngày nay nghe các hạ nhân nói chuyện."

Nguyên chủ cũng như vậy, nên khi Kỳ Nhiên tiêu diệt Bạch gia, nàng mới kinh ngạc như thế.

Bạch Lâm Kỳ vẫy tay, "Một tiểu tử bình thường mà thôi, không phải đại sự, ngươi cứ ngoan ngoãn ở nhà tu luyện là được rồi, không cần để ý đến mấy việc này."

"Cho dù chỉ là một tiểu tử bình thường, thì hắn cũng đã đạt được cảnh giới Nguyên Khí đỉnh cấp, còn có thể gi.ết chết đám cao thủ sở hữu cảnh giới Nguyên Đan dưới trướng của ngũ trưởng lão."

Sắc mặt của Bạch Lâm Kỳ tức khắc có chút khó coi, hiển nhiên không nghĩ tới nữ nhi sẽ chống đối hắn, hắn hừ lạnh, "Là một thiên tài, nhưng dám đối nghịch với Bạch gia, gϊếŧ người của Bạch gia, kể cả là thiên tài cũng phải chết."

Bạch Huyên nhìn về phía hắn, "Nếu như đối phương là một đệ tử với tu vi tương đồng của Vấn Huyền Môn, phụ thân có còn nói vậy nữa không?"

Vấn Huyền Môn là đại tông môn đứng đầu Lam Quốc, Bạch Lâm Kỳ vẫn luôn hy vọng Bạch Huyên sẽ gia nhập Vấn Huyền Môn.

Bị Bạch Huyên nhìn chằm chằm như thế, khiến cho Bạch Lâm Kỳ có cảm giác bản thân mình bị nhìn thấu, trong lòng hắn tức giận, hiếm khi nặng lời với Bạch Huyên, "Thân phận của hai bên giống nhau à?"

Bạch Lâm Kỳ trừng mắt nhìn nàng, "Chẳng lẽ ngươi muốn cầu xin cho Kỳ Nhiên?"

Khoé mắt của Bạch Huyên hơi co giật, "Ta chỉ cảm thấy không cần vì một tộc nhân phạm sai lầm mà kéo toàn bộ Bạch gia xuống nước. Bắt đầu từ lần đầu tiên, người của Bạch gia đã ra tay ba lần, vô luận là đại kinh tiểu quái[5] hay là ỷ thế hϊếp người, Bạch gia cũng đã đủ mất mặt rồi. Tạm thời không nhắc đến vấn đề có thể như nguyện hay không, cho dù thật sự gϊếŧ được Kỳ Nhiên, thì cuối cùng người bị chê cười chẳng phải là Bạch gia sao?"

Bạch Lâm Kỳ bị nàng làm cho á khẩu không trả lời được, nhưng sau đó thái độ của hắn đột nhiên chuyển biến, vẻ mặt đau lòng, "Huyên Nhi, sao ngươi lại vô tình như vậy, người bị thương chính là tộc đệ của ngươi, thân nhân của ngươi, là người của Bạch gia chúng ta đấy."

Bạch Huyên: "......"

Vị phụ thân luôn luôn anh minh thần võ, cơ trí bất phàm trong trí nhớ của nguyên chủ đâu?

Đại khái là dưới ánh sáng của thân tình, bị mù tạm thời rồi.

Bạch Huyên thở dài một hơi, nàng rất muốn đàm phán hoà bình với Bạch Lâm Kỳ, nhưng có vẻ nguyên chủ không có quyền lên tiếng ở Bạch gia, Bạch Lâm Kỳ cũng cố chấp ngoài ý muốn, đường đường là chủ nhân của một gia tộc, không hiểu sao cứ một hai phải so đo tính toán với một thiên tài, dẫn dắt toàn tộc đi đối phó với một người vừa không phải là kẻ thù truyền kiếp vừa không phải là tử địch, trong khi nguyên nhân chỉ là mâu thuẫn giữa những người trẻ tuổi.

Còn xui xẻo như thế, đυ.ng phải con cưng của khí vận được pháp tắc của thế giới thiên vị.

Chẳng trách Bạch gia bị tiêu diệt, đáng tiếc Bạch Huyên không thể mặc kệ, trừ phi nàng không định hoàn thành nhiệm vụ này.

"Một cô nương như ngươi không cần quan tâm nhiều, quay về chuyên tâm tu luyện đi." Bạch Lâm Kỳ không kiên nhẫn lên tiếng, hắn vừa muốn phái người đưa nàng về phòng, không ngờ còn chưa kịp mở miệng, liền có cảm giác choáng váng.

Phấn hoa Đà La có thể khiến cho cả hung thú cao cấp rơi vào trạng thái hôn mê, nên cho dù là cao thủ đạt được cảnh giới Nguyên Đan đỉnh cấp như Bạch Lâm Kỳ cũng sẽ bị trúng chiêu.

Tuy rằng nguyên chủ không có quyền lên tiếng ở Bạch gia, nhưng cũng may Bạch Lâm Kỳ không phòng bị nàng.

Sau khi cho Bạch Lâm Kỳ ngồi ngay ngắn trên ghế, Bạch Huyên lấy một hạt châu ra, đây là pháp khí mà ông ngoại của Bạch Huyên tặng nàng, có tác dụng biến hoá, cụ thể là biến hoá thành bất kỳ kẻ nào, thậm chí bắt chước dáng vẻ và tu vi.

Kế hoạch của Bạch Huyên là nếu như không thể thuyết phục Bạch Lâm Kỳ từ bỏ Kỳ Nhiên, vậy thì nàng sẽ đánh ngất Bạch Lâm Kỳ, thay hắn chủ trì đại cục.

Nàng biết hành động của nàng tương đối mạo hiểm, hơi vô ý một chút sẽ có khả năng bị Bạch Lâm Kỳ phát hiện, nhưng suy cho cùng còn có kết cục nào tệ hơn kết cục Bạch gia bị Kỳ Nhiên tiêu diệt, nàng mang theo một số người của Bạch gia đến nơi khác xây dựng lại Bạch gia nữa sao.

Còn về vấn đề nhiệm vụ có thành công hay không, nàng tạm thời không suy xét.

Nàng chỉ đảm bảo nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ, nàng sẽ tận lực hoàn thành.

Vô luận là phấn hoa Đà La hay là pháp khí có tác dụng biến hoá đều đã được Bạch Huyên cân nhắc kỹ lưỡng, đổi thành nguyên chủ, e rằng nhìn thấy Bạch Lâm Kỳ bất tỉnh nhân sự[6] trên ghế, sẽ cảm thấy áy náy đi.

Nàng thì khác, nàng không có áp lực, đối với nàng, có thể đạt thành tâm nguyện của người uỷ thác là quan trọng nhất, nàng sẽ không toàn tâm toàn ý[7] suy nghĩ cho người uỷ thác, càng sẽ không dành thời gian công sức để ý tới cảm thụ của mọi người.

Nàng lại không phải người sống vì nhiệm vụ, hơn nữa trên đời này làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ.

Con người đáng quý ở chỗ tự hiểu lấy mình.

Ví dụ như, hiện tại Bạch Huyên đánh không lại Kỳ Nhiên.

Đây là một sự thật bi thương.

***

Tuy là vừa mới xuyên không, nhưng Bạch Huyên vẫn nhanh chóng thích ứng với tu vi của nguyên chủ, thi pháp biến Bạch Lâm Kỳ thành dáng vẻ của nàng, còn bản thân nàng thì lợi dụng pháp khí biến chính mình thành Bạch Lâm Kỳ.

Ra khỏi thư phòng, Bạch Huyên lập tức hạ lệnh triển khai hội nghị của gia tộc.

Bạch Huyên giả trang làm Bạch Lâm Kỳ không tồi, lừa gạt được cả mẫu thân của Bạch Huyên, tại hội nghị của gia tộc, nàng tuyên bố tộc nhân không được tiếp tục ra tay với Kỳ Nhiên,

Tộc nhân không phải không bất mãn, nhưng bởi vì e ngại quyền uy của gia chủ nên cuối cùng không có ai nói gì.

Người duy nhất vừa bất mãn vừa có quyền lên tiếng là ngũ trưởng lão, chẳng qua hắn còn đang vội vàng chữa lành vết thương cho nhi tử, tục cốt cho tôn tử, cho dù muốn gây chuyện cũng không có thời gian.

Bạch Lâm Kỳ bị Bạch Huyên giấu vào căn phòng bí mật trong thư phòng, mặc kệ hắn mấy ngày cũng không sao, dù sao cao thủ đạt được cảnh giới Nguyên Đan cũng đã sớm tích cốc.

Bên phía Bạch Huyên nàng cũng đã bố trí, cũng may Bạch Huyên là tu sĩ, đột nhiên muốn bế quan cũng không có ai hoài nghi.

Sau khi giả chữ viết tay của Bạch Lâm Kỳ viết một bức thư cho Kỳ Nhiên, tỏ vẻ Bạch gia sẽ không truy cứu việc này, nàng liền an phận thủ thường[8] quản lý Bạch gia.

Nàng viết bức thư dựa trên quá khứ của Kỳ Nhiên, hiển nhiên Kỳ Nhiên không phải loại người tiên hạ thủ vi cường[9], ngược lại đều là người khác gây sự với hắn, sau đó bị hắn vả mặt, rồi một người khác nữa lại gây sự với hắn, và sau đó lại bị hắn vả mặt.

Có thể thấy đối phương không có nhiều tâm kế.

Đối với một đối tượng dễ dàng lôi kéo thù hận như Bạch gia, là một ưu điểm.

Kỳ Nhiên quả thực không để bụng việc này, hắn đâu có ăn no rửng mỡ[10], không có chuyện gì thì đi gây sự với người khác, trên con đường theo đuổi đại đạo, mọi người trong lòng hắn chỉ là khách qua đường mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói: Phối hợp diễn với nhân vật chính đương nhiên là các nhân vật pháo hôi dù bị vả mặt vẫn không ngừng gây chuyện.

......

Phó bản này tương đối ngắn.

[1] Môn đăng hộ đối: Là một quan niệm mà nhiều gia đình thường áp đặt. Hiểu một cách nôm na thì 2 người khi đến với nhau cần phải có sự tương đồng về địa vị, giai cấp, về hoàn cảnh gia đình, lối sống.

[2] Nghèo rớt mồng tơi: Chỉ những người đang trong hoàn cảnh khó khăn, túng bấn tiền bạc.

[3] Thanh mai trúc mã (青梅竹馬): Là thành ngữ dùng để chỉ đôi bạn thân từ thời thơ ấu (thường nói về hai người khác giới).

[4] Nhân vật pháo hôi: Là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.

[5] Đại kinh tiểu quái: Chuyện bé xé ra to.

[6] Bất tỉnh nhân sự: Ở trạng thái hôn mê vì lý do gì đó, không còn hay biết gì nữa.

[7] Toàn tâm toàn ý: Hoàn toàn để hết tâm trí, tinh thần và sức lực vào (làm một công việc chung nào đó).

[8] An phận thủ thường: Hiểu rõ thân phận của mình mà hành xử cho đúng đạo lý, không làm điều gì quá phận mình.

[9] Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.

[10] Ăn no rửng mỡ: Ám chỉ hạng người có cuộc sống no ấm, dư giả thì trong lòng lại muốn vượt ra khỏi luân thường đạo lý, dụ.c vọng không có giới hạn.

==========