Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng

Chương 51: Thời đại tự do yêu đương (12)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Xong rồi." Sau khi khám chữa bệnh cho Vệ lão gia tử xong, Khương Linh liền kết luận như vậy.

Vệ lão gia tử thử cử động cánh tay, quả thực có thể nói là hoàn hảo như lúc ban đầu,

Ở thế giới trước Khương Linh từng nghiên cứu chế tạo một sản phẩm có thể nối liền gân cốt, tuy lần này điều kiện thiếu thốn, chỉ có thể làm ra phiên bản giản dị, nhưng quá trình trị liệu đã kéo dài suốt một năm, cho dù nghiêm trọng thì cũng nên có tiến triển.

Đây không phải lần đầu tiên Vệ lão gia tử được chứng kiến trình độ y thuật của Khương Linh, nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy kinh ngạc, sau đó liền vì sự kiện cô phải lưu lại nơi thâm sơn cùng cốc như Liễu Thụ thôn mà nuối tiếc một lần nữa.

Vệ Giai của hiện tại đã trưởng thành hơn một chút so với lúc mới gặp mặt, gương mặt cũng càng thêm kiên nghị, ngữ khí nghiêm túc, "Cảm ơn cô, bác sĩ Khương."

Khương Linh thiện ý nhắc nhở một câu, "Chẳng qua để tránh rước lấy phiền toái, Vệ lão gia tử vẫn nên giữ kín bí mật với người khác, chuyện tay của ngài đã bình thường trở lại."

Vệ lão gia tử từng trải qua không ít mưa gió, sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, nhưng mà giả vờ thì giả vờ, dù sao cũng tốt hơn bị tàn phế thật.

***

6 năm vội vàng trôi qua,

Một chiếc xe quân sự chậm rãi di chuyển vào địa phận của Liễu Thụ thôn, Tiếu đội trưởng nghe người trong thôn nói liền nhanh chóng chạy đến, lại phát hiện những vị quân nhân này đều có xuất thân từ quân giải phóng, lập tức nhịn không được sinh ra tâm kính sợ, "Không rõ các vị đồng chí có chuyện gì?"

Quân nhân đứng đầu trả lời, "Chúng tôi tới tìm Khương Linh, bác sĩ Khương."

Có quân nhân tới tìm cô? Tuy rằng việc này nằm ngoài dự liệu của Khương Linh, nhưng mà đến đâu hay đến đó. Sau khi mấy quân nhân kia nhìn thấy Khương Linh ở trạm y tế, xác nhận cô chính là người trong ảnh chụp, liền chủ động mở miệng, "Theo yêu cầu của giáo sư Vương Phục Nhân, hôm nay chúng tôi tới đây để đón cô về thủ đô."

Khương Linh hơi kinh ngạc, "Thầy?"

Những quân nhân này không nhiều lời, chỉ giao cho cô một bức thư do giáo sư Vương tự tay viết, Khương Linh xem xong mới biết, hiện tại giáo sư Vương đã bình an, còn tham gia vào một tổ chức nghiên cứu bao gồm không ít các chuyên gia y tế, hơn nữa bởi vì ông cố chấp muốn đề cử Khương Linh, nên vô tình tạo thành cục diện như bây giờ.

Nhận thấy Khương Linh đã đọc xong bức thư, quân nhân đứng đầu lập tức lên tiếng, "Bác sĩ Khương, mời cô đi cùng với chúng tôi."

Khương Linh chần chừ một chút liền đáp ứng, "Được."

Nhìn chiếc xe quân sự đang dừng ở bên ngoài trạm y tế, người của Liễu Thụ thôn không ngừng tranh luận sôi nổi, lo lắng Khương đại phu xảy ra chuyện, qua mấy năm chung sống bọn họ ít nhiều gì cũng có cảm tình với Khương đại phu, rốt cuộc y thuật của cô tốt, tính tình lại không tồi.

Tiếu đội trưởng vẫn chưa hiểu việc gì đang xảy ra, chỉ biết sau khi những quân nhân đấy gặp mặt bác sĩ Khương, liền yêu cầu được nói chuyện riêng cùng cô. Tiếp theo đó là khung cảnh bác sĩ Khương nhanh chóng bước lên xe quân sự, hơn nữa bởi vì bị những quân nhân này ngăn cách, nên Tiếu đội trưởng cũng không thể trấn an bác sĩ Khương dù chỉ một câu.

Chỉ có thể tự suy diễn xem bác sĩ Khương có từng phạm lỗi gì hay không.

Giang chủ nhiệm của huyện uỷ đích thân đến Liễu Thụ thôn một chuyến, còn mang theo lệnh điều động của Khương Linh, trong lòng của Giang Kiến Nghiệp vẫn chưa hết vui mừng cho ân nhân của hắn, "Bác sĩ Khương được triệu hồi trở lại thủ đô rồi."

Tiếu đội trưởng kinh ngạc trong chốc lát, cũng nhanh chóng gật đầu, "Nếu như vậy thì tốt quá."

Giang Kiến Nghiệp lại nói tiếp, "Đúng rồi, bác sĩ Khương có nhờ tôi chuyển giao một bức thư cho cậu đó."

Tiếu đội trưởng nhìn lướt qua bức thư, nét chữ phóng khoáng tuỳ ý, ngoại trừ an bài một số chuyện của trạm y tế, cô còn hy vọng đối với mấy đồ vật mà cô không kịp mang theo, hắn có thể để chúng lại cho những người cần sự giúp đỡ trong thôn.

Tuy rằng Khương Linh không nói thẳng, nhưng Tiếu đội trưởng hiểu cô đang nhắc đến ai, kỳ thực việc bác sĩ Khương ngầm giúp đỡ đối tượng tiếp nhận cải tạo lao động là hai người một già một trẻ kia suốt mấy năm nay, hắn cũng biết, chẳng qua bởi vì bác sĩ Khương đã tương trợ mọi người trong thôn không ít, nên hắn mới giả vờ không quan tâm thôi.

Tiếu đội trưởng cẩn thận dọn dẹp những đồ vật mà bác sĩ Khương không kịp mang theo, cho dù phải đột ngột rời đi, cô cũng phân loại và sắp xếp chúng gọn gàng vào từng loại hộp riêng, trong số đó còn có một cái hộp chứa đựng không ít tiền cùng các loại phiếu gạo.

Không nhắc đến chuyện liệu Tiếu đội trưởng có nảy sinh lòng tham hay không, kể cả khi hắn có, thì thông qua sự kiện bác sĩ Khương có thể dựa vào bản lĩnh để trở về thủ đô, được quân nhân đón đưa, hắn cũng không dám bởi vì loại việc nhỏ này mà đắc tội với cô.

Lúc Tiếu đội trưởng tới đưa đồ cho hai người một già một trẻ kia, Vệ lão gia tử còn đang lo lắng cho Khương Linh, sáng nay Vệ Giai đã nói với ông, chuyện có quân nhân đến đưa bác sĩ Khương đi, thật không rõ đây là điều tốt hay xấu.

Tiếu đội trưởng thấy trạng thái của ông như vậy liền kể lại sự thật cho Vệ lão gia tử.

Biết bác sĩ Khương được triệu hồi trở lại thủ đô, Vệ lão gia tử cũng vui mừng cho cô, thậm chí hận không thể trực tiếp đứng dậy đập bàn, người có bản lĩnh như cô, nên được đi đến nơi thích hợp với mình, chứ không phải bị hoang phế tại chốn thâm sơn cùng cốc này.

Cùng suy nghĩ như thế còn có giáo sư Vương Phục Nhân.

Ông sống và sinh hoạt ở nông trường tại vùng ngoại thành thủ đô suốt 6 năm, tuy rằng vất vả, nhưng bởi vì có sự an bài của Khương Linh, nên chung quy cũng không phải chịu khổ quá nhiều, sở dĩ ông được trọng dụng một lần nữa, là do trong cuộc chiến tranh tại biên giới Tây Nam đột nhiên xuất hiện một loại vi khuẩn lạ.

Nghi vấn là vũ khí sinh học do quốc gia phía tây và quốc gia phía bắc tài trợ.

Mặc dù bọn họ đã cố gắng tìm kiếm viện trợ từ các nước trên thế giới, nhưng mãi vẫn không nhận được bất kỳ thông tin tư liệu gì về vi khuẩn, thành ra quốc nội chỉ có thể tự mình tìm cách giải quyết, trong hoàn cảnh ấy liền có người nhắc tới những chuyên gia giáo sư đức cao vọng trọng[1] bị đưa đến nông trường lao động cải tạo trước đó.

Không suy xét về bối cảnh lỗi lầm, chỉ cần có năng lực, trung thành với lợi ích của quốc gia dân tộc, đều sẽ được trọng dụng một lần nữa.

Giáo sư Vương Phục Nhân chính là thành viên đầu tiên của tổ chức nghiên cứu, còn là người lãnh đạo, sau khi được khôi phục thân phận trong sạch, việc đầu tiên ông làm là điều tra xem xét học sinh của mình đang ở đâu, biết người học trò mà mình vẫn luôn đắc ý bị điều động đến một vùng đất hoang vu nghèo khó như Liễu Thụ thôn huyện Thanh Sơn, giáo sư Vương liền cực kỳ đau lòng.

Ông tiến cử người hiền không vì ơn riêng, kiên trì đề cử học sinh của mình là Khương Linh gia nhập tổ chức nghiên cứu, không chỉ bởi vì cảm thấy học sinh bị hoang phế khi lưu lại địa phương như vậy, mà còn do lúc ở trường học, Khương Linh thường có những giải thích mang tính sáng tạo về phương diện nghiên cứu vi khuẩn, ông từng kiến nghị Khương Linh nên phát triển theo phương diện này, chẳng qua có vẻ bản thân Khương Linh hứng thú với giải phẫu học lâm sàng hơn.

***

Mấy ngày sau, Tiếu đội trưởng mới công bố thông tin bác sĩ Khương được triệu hồi trở lại thủ đô, sở dĩ kéo dài đến hiện tại, là bởi vì những quân nhân đó từng nhắc nhở, đợi bọn họ rời đi rồi mới được công bố chuyện này.

Mọi người tranh luận sôi nổi, "Thủ đô, nghe nói cách đây rất xa."

"Hình như Khương đại phu vốn là bác sĩ tới từ thủ đô."

Sau khi các thanh niên trí thức nghe người trong thôn nói bác sĩ Khương được triệu hồi trở lại thủ đô, trong lòng cũng là ngổn ngang trăm mối, không ít người có khát vọng hướng về thủ đô, nếu bọn họ có cơ hội đi đến nơi đó thì tốt rồi.

Lâm Thanh Thanh có chút tiếc nuối, hận bản thân không thể kịp thời ôm lấy đùi vàng là Khương Linh, làm nũng bán manh[2] gì đấy tựa hồ chẳng có tác dụng gì với cô ta. Bây giờ Khương Linh đã rời đi, chỉ còn lại hai người một già một trẻ của Vệ gia, cô tuyệt đối sẽ không đánh mất cơ hội cuối cùng này.

Không quá mấy năm nữa là bọn họ sẽ được sửa lại án oan rồi.

So sánh với Khương Linh, có thể thấy hai người một già một trẻ của Vệ gia dễ tăng độ hảo cảm hơn nhiều, có lẽ là bởi vì tình cảnh của bọn họ gian nan hơn Khương Linh đi.

6 năm qua, tuy Lâm Thanh Thanh rất muốn tăng cảm giác tồn tại trước mặt Vệ lão gia tử và Vệ Giai, nhưng cô thực sự không tìm thấy cơ hội nào. Chủ yếu là do người trong nhà không cho phép cô qua lại với bọn họ, Lâm Thanh Thanh khẽ cắn môi, trực tiếp nói với ba mẹ chuyện Vệ gia sẽ được sửa lại án oan trong tương lai.

Chẳng qua cô không dám để lộ sự thật rằng mình là người xuyên không, chỉ kể là suốt mấy năm nay, cô liên tục mơ thấy như vậy.

Nếu bây giờ bọn họ chấp nhận trợ giúp hai người một già một trẻ của Vệ gia, thì khi Vệ gia được sửa lại án oan trong tương lai, tuyệt đối sẽ có hồi báo.

Lý Tố Hoa cùng Lâm Quốc đều hoảng sợ, tuy mê tín dị đoan không đáng tin, nhưng con gái đã mơ thấy như vậy nhiều năm, chẳng trách tâm tư của cô vẫn luôn hướng về bên kia.

Lâm Thanh Thanh khuất nhục chia sẻ kỳ ngộ này, hành động hiện tại của cô đồng nghĩa với việc hai người một già một trẻ của Vệ gia sẽ nhớ kỹ cái tốt của Lâm gia, chứ không phải nhớ kỹ cái tốt của cô. Chẳng qua bản thân Lâm Thanh Thanh thực sự không còn cách nào khác.

Mặc dù cô đã mười ba tuổi, nhưng cô không hề có địa vị gì trong Lâm gia. Nếu bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, Lâm Thanh Thanh quả thực không cam lòng.

Bởi vì Lâm Thanh Thanh liên tục khẳng định chuyện đó chắc chắn là thật, Lý Tố Hoa cùng Lâm Quốc cũng có một chút động tâm, chẳng qua hai người không dám tự mình làm chủ, mà là kể lại cho ông Lâm và bà Lâm.

Lâm Thanh Thanh: "......" Lại phải chia sẻ ân tình.

Trong khi bà Lâm đang băn khoăn không biết việc này có đúng hay không, ông Lâm đã hút xong hai điếu thuốc, quyết định nói với cháu trai của bà Lâm là Tiếu đội trưởng.

Tiếu đội trưởng đang yên đang lành thì bị cô của hắn tiết lộ cho một tin tức tựa như củ khoai lang nóng phỏng tay, nhưng ngẫm lại, cũng không phải không có khả năng, chưa kể đến một số hướng gió mà hắn cảm nhận được ở huyện uỷ, chỉ cần thông qua trường hợp của bác sĩ Khương, là có thể thấy được những người bị đưa tới nông trường lao động cải tạo chưa chắc không thể Đông Sơn tái khởi[4], hơn nữa điều khiến hắn bận tâm nhất chính là thái độ của bác sĩ Khương đối với hai người một già một trẻ kia.

Tiếu đội trưởng suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng hạ quyết định.

Vệ Giai nhanh chóng cảm nhận được, điều kiện sinh hoạt của bọn họ càng ngày càng tốt hơn, ví dụ như đại đội trưởng Tiếu Hồng Quân lén lút che chở cho bọn họ không ít lần, tuy rằng thái độ ngoài mặt vẫn như vậy, nhưng hiện tại bọn họ đã không cần phải lo lắng về vấn đề lương thực, lương thực được cung cấp cũng đều là lương thực mới.

Ban đầu Vệ Giai còn cân nhắc kỹ lưỡng một chút, chẳng qua sau đó liền bị Vệ lão gia tử đánh nhẹ một cái vào đầu, "Suy nghĩ vẩn vơ làm cái gì, chúng ta chỉ cần thuận theo tự nhiên là được."

Cũng đúng, vô luận những người đó mang theo tâm tình như thế nào, thì điều kiện sinh hoạt của bọn họ được cải thiện cũng là sự thật, chỉ hy vọng rằng sau này sẽ có cơ hội hồi báo. Dù sao bọn họ cũng không phải là loại người thích nợ ân tình.

Sau khi Khương Linh gia nhập tổ chức nghiên cứu, liền bắt đầu trở nên bận rộn giống như con quay vô cực.

Khương Linh đã làm việc liên tục và không nghỉ ngơi gần bốn ngày: "......" Quả nhiên vẫn là chuỗi ngày sinh sống ở Liễu Thụ thôn nhàn nhã thoải mái hơn.

Chẳng qua cũng bởi vì các thành viên của tổ chức nghiên cứu không ngừng nỗ lực, nên chỉ trong vòng nửa năm, bọn họ đã nghiên cứu ra kháng thể, cứu giúp rất nhiều sinh mệnh trong cuộc chiến tranh tại biên giới Tây Nam.

***

Thời điểm Vệ Giai và Vệ lão gia tử trở lại thủ đô, được gặp lại gia đình sau nhiều năm xa cách, ba của Vệ Giai là Vệ Bang đã lộ vẻ già nua, đôi mắt phiếm hồng nói với Vệ Giai, "Con đã làm rất tốt, rất tốt rồi."

Biết cánh tay phải của Vệ lão gia tử là do một vị bác sĩ tên Khương Linh chữa trị, Vệ Bang liền lặng lẽ khắc ghi ân tình này vào tâm khảm, sau khi được khôi phục chức vị vốn có lập tức tìm kiếm vị bác sĩ đó, hy vọng có thể báo đáp cô.

Chẳng qua vừa tìm kiếm chưa được bao lâu, thì có một nhóm người yêu cầu được nói chuyện riêng với hắn, thông báo rằng bác sĩ Khương đang bí mật nghiên cứu một phương pháp chữa bệnh mới, thân mang trọng trách, vô pháp gặp mặt.

Lúc Vệ lão gia tử và Vệ Giai biết chuyện ít nhiều gì cũng có chút tiếc nuối.

Không nghĩ tới lần tái kiến tiếp theo lại là vào hai mươi năm sau, khi đó Vệ gia mới biết năm ấy Khương Linh có phát hiện quan trọng về loại vi khuẩn lạ trong cuộc chiến tranh tại biên giới Tây Nam trước đấy, còn lập hạ không ít công tích, nhưng bởi vì nhiều nhân tố, nên chỉ có thể lưu lại trong hồ sơ mật, cho đến khi thế giới bước sang thế kỷ 21, Khương Linh được về hưu, trở thành giáo sư của khoa y trường đại học thủ đô.

Mà với địa vị hiện tại của Khương Linh, Vệ gia tựa hồ cũng không có gì để báo đáp.

Khương Linh lại không suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi trở thành giáo sư của trường đại học thủ đô, thời gian của cô thanh nhàn hơn rất nhiều, đương nhiên giáo sư Vương cũng về hưu, vui vẻ cùng vợ của mình an hưởng tuổi già, thỉnh thoảng Khương Linh sẽ tới bồi ông chơi cờ một chút.

Khương Linh cẩn thận quan sát cảm xúc và tâm thế của ông, có vẻ không tệ, thường xuyên tươi cười hớn hở, trạng thái tương đối ổn định.

Sở dĩ cô để ý đến thái độ của giáo sư Vương là bởi vì cách đây không lâu, vị học trưởng được giáo sư Vương đề cử xuất ngoại du học năm đó đã về nước, còn tìm tới nhà của giáo sư Vương để quỳ xuống xin lỗi. Người nam nhân mà Khương Linh từng gọi là học trưởng kia, ở nước ngoài nhiều năm cũng đạt được những thành tựu không nhỏ, nhưng hắn hối hận cũng là sự thật.

Chẳng qua đối với giáo sư Vương mà nói, có thể lý giải nhưng vô pháp tha thứ.

Giáo sư Vương cười ha hả đáp lại, "Nhân sinh có rất nhiều chuyện đáng tiếc, nếu như cứ chú tâm ghi nhớ từng sự kiện, thì làm gì còn thời gian cho những việc có ý nghĩa."

Hiện giờ ông có thể chứng kiến thái bình thịnh thế[5], không phải đã là may mắn lớn nhất của cuộc đời sao.

[1] Đức cao vọng trọng: Lời ca tụng những người có đạo đức cao cả, được người ta quý trọng.

[2] Làm nũng bán manh: Giả vờ hoặc tỏ ra đáng yêu.

[3] Mê tín dị đoan: Bao gồm những hành vi ông đồng, bà cốt, tin xin xăm bói quẻ, tin ngày lành tháng dữ, tin số mạng sang hèn, tin coi tay xem tướng, tin cúng sao, cúng hạn, cúng kem, tin thầy bùa thầy chú, tin cầu cúng tai qua nạn khỏi.

[4] Đông Sơn tái khởi: Khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.

[5] Thái bình thịnh thế (太平盛世): Còn có nghĩa là "Vô vọng chi thế" (無妄之世) tức thời đại mà con người đa phần ít có suy nghĩ xằng bậy, kỳ quái, không bình thường, không chính đáng.

==========

Chúc các sĩ tử của chúng ta sẽ bình tĩnh và tự tin với điểm số của mình nhé >
« Chương TrướcChương Tiếp »