Một lần khi cậu đi ra ngoài, những thiếu niên tóc đủ màu lại vây quanh chặn đường. Nhưng lần này có cả đại ca của họ: "Hey-yô! Người đẹp suy nghĩ xong chưa?"
Anh ta lặp lại giai điệu xưa: "Anh biết em đang làm việc ở cửa hàng sửa chữa, chỗ đó vất vả lắm đúng không? Lâu Lâu à, em không cần phải làm việc vất vả như vậy, chỉ cần ở bên cạnh anh..."
"Không cần." Lâu Thanh Ảnh so với người trước mặt cao hơn, cúi đầu nhìn đối phương.
Người được gọi là đại ca hoàn toàn không có ngoại hình, trên đầu còn buộc một búi tóc màu vàng và nở nụ cười mà anh ta cho là đẹp trai nhất.
Không đẹp trai chút nào và có phần hơi biếи ŧɦái.
Đáng tiếc vai diễn của Long Ngạo Thiên vẫn chưa tới, Lâu Thanh Ảnh đành phải chịu đựng.
Cậu vừa mới chịu đựng được hai phút thì phía sau đám thiếu niên tóc sặc sỡ vang lên một tiếng hét giận dữ của sư phụ Ngụy Anh Hào: "Các người đang làm gì vậy? Các người vây quanh Tiểu Lâu nhà chúng ta là muốn làm gì?"
Ông đang đi giao đồ ăn ngon mà Thẩm Lan Hàm nấu cho Lâu Thanh Ảnh, thì tình cờ nhìn thấy cảnh này.
Khi đám lưu manh quay đầu nhìn lại, bọn họ sợ chết khϊếp trước người đàn ông trung niên có vẻ mặt giận dữ.
"Tiểu Lâu, không sao chứ?" Ngụy Anh Hào hỏi, Lâu Thanh Ảnh lắc đầu.
"Lần sau bọn chúng lại đến thì hãy nói với sư phụ." Ông nhìn về hướng đám lưu manh đang bỏ chạy:
"Sư phụ sẽ giúp con đánh bọn chúng."
Đám lưu manh vắt mũi chưa sạch, dám quấy rối Tiểu Lâu ngoan ngoãn của ông. Lần sau, ông sẽ không để bọn chúng chạy thoát dễ dàng.
Thật ra, Lâu Thanh Ảnh hoàn toàn có thể đảm nhận vai đánh người. Đáng tiếc, vai anh hùng cứu mỹ nhân lại thuộc về Long Ngạo Thiên. Cậu phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp và đóng vai thiếu nữ “yếu đuối”.
"Cám ơn." Cậu mời sư phụ lên lầu ngồi nghỉ chân, thuận tiện đưa Tiểu Ngu số 1 cho sư phụ xem.
"Sư phụ mang về nhà cho sư nương chơi. Thứ này chơi rất vui."
Sau một thời gian sinh hoạt trong yên bình, thời khắc quan trọng sắp đến.
Vẫn còn ba ngày trước khi bắt đầu năm học mới, dựa theo lời nhắc nhở của cốt truyện. Long Ngạo Thiên Bùi Thú bị anh họ của mình đánh thuốc mê, trước khi bữa tiệc diễn ra sẽ bị đóng gói và ném vào một con hẻm hẻo lánh.
Bữa tiệc này rất quan trọng, Bùi Thú vốn là thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có. Sau khi cha mẹ hắn đột ngột qua đời, cả nhà chú (đại bá) của hắn đã chuyển đến dinh thự nhà hắn. Mấy năm qua, bọn họ như tu hú chiếm tổ. Vốn dĩ Bùi Thú là người thừa kế tài sản của gia đình, nhưng lại bị bọn họ gạt ra như ngoài lề xã hội.
Bữa tiệc sắp tới sẽ công bố người thừa kế, Bùi Thú bị ném vào một con hẻm hẻo lánh nên không thể xuất hiện trên sân khấu. Vì thế, người anh họ tốt bụng của hắn đã thay mặt hắn chiếm lấy mọi ánh hào quang.
Đại khái là như vậy đó.
Cốt truyện mà hệ thống đưa ra nhiều nhất chỉ liên quan đến bối cảnh về mỹ nhân học bá. Nhiều lắm là chỉ thêm vào một số chi tiết để giải thích toàn bộ câu chuyện. Nghe nói, có một số nhân vật dựa vào việc biết trước cốt truyện liền âm mưu đánh lừa tiểu thế giới và tự mình thay thế nhân vật chính. Kết quả là bọn họ nhận phải kết cục khá tồi tệ từ hệ thống, nên mọi âm mưu tiếp theo đều bị rút gọn.
Cậu phải cận thận hơn, và ngăn chặn tình huống đã từng xảy ra trong quá khứ.
Đáng lẽ tối nay Lâu Thanh Ảnh sẽ ra ngoài “đi dạo”, sau đó đi bộ đến con hẻm nhỏ tối tăm. Lúc đó cậu nhặt được Long Ngạo Thiên Bùi Thú đang hôn mê bất tỉnh, và đưa hắn đến một phòng khám nhỏ gần đó. Đồng thời cậu phải chăm sóc hắn suốt đêm rồi lặng lẽ bỏ đi và chỉ để lại tấm lưng mỹ lệ "mơ hồ".
Nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý, một cô gái cẩn thận, sống tự lập sẽ đi dạo trong con hẻm tối vào ban đêm và không gọi cảnh sát khi nhìn thấy có người gặp nguy hiểm?
Cốt truyện này... thật giàu trí tưởng tượng.
Đã vậy còn mờ hồ, mỹ lệ.
Thôi được rồi, cậu ổn.
Lâu Thanh Ảnh mặc bộ váy dài màu trắng, trên váy còn có một tầng lụa trắng mềm mại.
Cậu không biết có mỹ lệ hay không.
Hy vọng là mỹ lệ!
Lâu Thanh Ảnh dựa theo miêu tả của cốt truyện, đi đến con hẻm nhỏ tối tăm.
Nhân vật chính của thế giới này, Long Ngạo Thiên Bùi Thú đang ngã gục ở cuối con hẻm. Hắn cúi đầu, ngũ quan nhìn không rõ ràng lắm.
Hắn vẫn mặc bộ lễ phục đắt tiền chuẩn bị cho bữa tiệc, nhìn qua trông rất cao quý nhưng giờ đây chiếc áo khoác màu trắng của hắn đã dơ hề hề.
Lâu Thanh Ảnh đánh giá một hồi, trong lòng tự hỏi làm sao để vác người này rời đi.
Cậu nhanh chóng lướt xem cốt truyện trong đầu.
Miêu tả nói cho cậu biết, nhân vật chính đang hôn mê.
Chắc không sao đâu.
"Này, cậu có ổn không?" Lâu Thanh Ảnh đọc lời thoại. Cậu không muốn diễn quá nhập tâm vì điều đó hoàn toàn không cần thiết: "Có cần giúp đỡ không?"
Cậu vỗ nhẹ vào mặt Bùi Thú.
Tất nhiên, đối phương không có bất kì phản ứng gì.
"Vừa vặn gần đây có một phòng khám. Tôi sẽ đưa cậu đến đó."