Chương 6

Trước tiên cứ quan sát.

Bữa trưa do vợ của Ngụy Anh Hào chuẩn bị, Lâu Thanh Ảnh rất thông minh và ngay từ đầu đã gọi bà là "sư nương". Cậu khen bữa trưa ngon miệng và khiến bà cười liên tục.

Vợ của Ngụy Anh Hào tên là Thẩm Lan Hàm, một cái tên rất thơ mộng.

Lâu Thanh Ảnh bắt đầu làm học viên sửa chữa.

Nói là đến học việc, kỳ thực Ngụy Anh Hào không có gì để dạy. Và kỹ thuật sửa chữa của ông cũng không tốt bằng Lâu Thanh Ảnh.

Lâu Thanh Ảnh cảm thấy không có vấn đề gì, cậu chỉ nghĩ rằng ông là người hổ trợ mà thôi.

Mấy ngày sau, Ngụy Anh Hào dẫn cậu đi thu thập đồ gia dụng, chiếc xe ba bánh vừa xuất hiện, hai mắt của Lâu Thanh Anh sáng bừng lên: "Tôi cưỡi, tôi muốn cưỡi!"

Đây là món đồ chơi chất lượng hảo hạng!

Lâu Thanh Ảnh bước lên xe ba bánh, hăng hái nói: "Tiến lên!"

Ngụy Anh Hào: "..."

Khách hàng mở cửa chào đón hai người vào nhà. Thứ họ muốn sửa là một chiếc tủ lạnh màu xanh lá cây, loại cổ điển.

Ngay khi nam chủ nhà chuẩn bị di chuyển chiếc tủ lạnh màu xanh lá cây lên xe ba bánh cùng Ngụy Anh Hào thì Lâu Thanh Ảnh đã di chuyển chiếc tủ lạnh màu xanh lá cây ra cửa.

Nam chủ nhà và Ngụy Anh Hào: ???

Gia đình 3 người của khách hàng bị cảnh tượng vừa rồi sốc đến mức ngơ ngác. Cuối cùng, nam chủ nhà cũng phản ứng, lịch sự mỉm cười với Ngụy Anh Hào: "Ông chủ này, con gái của ông.... ngoan thật đấy."

Không phải con gái mà là học trò!

Ngụy Anh Hào mỉm cười, không giải thích: "Sáng mai tôi sẽ giao hàng tới cửa nhà, tôi sẽ gọi điện trước khi giao. Quý khách chú ý nghe điện thoại."

"Được, cảm ơn ông chủ."

Lâu Thanh Ảnh thực mau thân thiết với vợ chồng ông chủ, hai người đã nhiều năm không có con cái. Bọn họ khát vọng được làm cha mẹ, vì thế hết lòng quan tâm Lâu Thanh Ảnh.

Cửa hàng sửa chữa mở cửa quanh năm, nhưng những người học việc làm việc năm ngày và nghỉ hai ngày. Trước kỳ nghỉ, sư nương Thẩm Lan Hàm đóng gói một phần cơm cho Lâu Thanh Ảnh mang về nhà.

Bà vuốt ve vai Lâu Thanh Ảnh: "Tiểu Lâu của chúng ta sau này phải tìm một nam nhân có thể nấu những món ăn ngon."

Tại sao lại nói điều này? Đương nhiên là do chuyện xảy ra trước đó.

Dựa theo miêu tả của cốt truyện, với tư cách là người vợ cả dịu dàng và chu đáo, Lâu Thanh Ảnh sẽ mang bữa trưa tình yêu đến cho Long Ngạo Thiên Bùi Thú trong tương lai. Vừa vặn sư nương Thẩm là đầu bếp siêu hạng nên Lâu Thanh Ảnh đã lẻn vào bếp hổ trợ, tận dụng cơ hội để học hỏi.

Thật không may, thiên phú của cậu có hạn. Nếu cố gắng bắt chước nhìn mèo vẽ hổ, cậu chỉ đạt được một nửa kết quả và những thứ cậu tạo ra đều vô cùng tầm thường.

Lâu Thanh Ảnh nếm thử món ăn của chính mình, sau đó nếm thử món ăn của sư nương Thẩm.

Xem ra Long Ngạo Thiên không có lộc ăn rồi.

Từ ngày Lâu Thanh Ảnh được ăn đồ ngon, cái miệng của cậu bắt đầu trở nên hư hỏng. Cậu chỉ ăn đồ ăn của sư nương trên bàn ăn.

"Nếu thích ăn thì ăn thêm đi." Ngụy Anh Hào mỉm cười nhìn cậu.

Tay nghề nấu ăn của cậu không được giỏi nên cậu mang những bữa ăn còn xót lại của sư nương Thẩm về nhà cùng với túi đựng phụ tùng máy móc bỏ đi.

"Nó không đáng bao nhiêu tiền, thích thì cứ lấy chơi đi."

Khi Lâu Thanh Ảnh chuẩn bị trả tiền, sư phụ Ngụy Anh Hào xua tay.

"Cám ơn sư phụ."

Lâu Thanh Ảnh vẫy tay chào hai người và trở về nhà.

Đi ngang qua cửa hàng mười đồng, cậu bước vào mua một cây sáo.

Năng suất của nền văn minh giữa các vì sao cực kỳ cao nên nền giáo dục, đạo đức, trí thông minh, thể dục, nghệ thuật và lao động của Hoa quốc phát triển một cách toàn diện. Khi Lâu Thanh Ảnh học nhạc cụ, cậu đã chọn sáo.

Sáo rất tốt, dễ mang theo bên người và có thể thổi chỗ này chỗ kia. Nhạc cụ này học nhanh, khi thổi rất dễ nghe.

Sau khi trở về nhà, cậu thổi sáo một lúc rồi ngồi xếp bằng. Sau đó trải các linh kiện máy móc xuống đất và bắt đầu lắp ráp chúng.

Bản vẽ thiết kế đã được vẽ, nó là con robot chạy bằng dây cót. Không còn cách nào khác, điều kiện có hạn nên cậu bắt đầu từ những thứ đơn giản.

Lâu Thanh Ảnh bị mê hoặc và thức cả đêm để hoàn thành nó.

Chuyển động dây cót, con robot nhỏ nhấp nháy và bước đi trên mặt đất.

Nó chỉ có thể tiến về phía trước nhưng không biết cách quay đầu khi va vào tường.

Thật thú vị.

Lâu Thanh Ảnh đặt tên cho nó là: "Tiểu Ngu số 1."