Chú cún ban đầu không nhận ra sự việc nghiêm trọng, vẫn phe phẩy đuôi như thường. Nhưng khi nhận ra, đôi mắt của nó ánh lên sự hoảng sợ, dán chặt vào bác sĩ thú y.
Một nhân viên hỗ trợ giữ chặt chú cún, và ngay khi mũi tiêm đâm vào mông, An An kêu lên một tiếng thảm thiết.
Tiếng kêu đó còn thê thảm hơn cả tiếng của chú Husky ở phòng bên cạnh đang bị triệt sản.
Hai chú thú cưng ra khỏi phòng gần như cùng lúc, nhưng khác biệt là An An được Khương Kỳ bế ra, còn chú Husky kia thì bị đẩy ra.
An An nhìn chú Husky thè lưỡi, trên mặt nó dường như hiện lên dòng chữ "Cẩu sinh vô vọng."
Khi Khương Kỳ bế chú cún rời khỏi bệnh viện, An An vẫn còn ủy khuất, thân thể rung lên từng đợt, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên khe khẽ.
Để làm dịu nỗi buồn sau khi tiêm vắc-xin, Khương Kỳ mua không ít đồ chơi cho An An, trong đó có một quả bóng mà chú cún vô cùng thích, dùng móng vuốt giữ chặt trong lòng.
Nhìn thấy món đồ chơi yêu thích, An An quyết định tạm quên đi nỗi đau từ mũi tiêm vừa rồi.
Trong khi đó, ở nhà, Văn Văn lần đầu tiên mở cửa phòng một khe nhỏ, lắng nghe động tĩnh dưới nhà.
Trước đây, mỗi lần mẹ cậu đi làm, cậu đều ngồi trong góc phòng, đầu óc trống rỗng, và thời gian trôi qua rất nhanh.
Chú cún nhỏ hiếu động không ở cạnh Văn Văn bao lâu, nhưng khi nó rời đi, cậu đã cảm thấy có chút không quen.
Khương Kỳ không biết rằng con trai mình đang trải qua cảm giác phức tạp, cô chỉ muốn nhanh chóng đưa chú cún về nhà. Sau khi hoàn thành mọi việc, cô không chần chừ thêm mà lập tức trở về.
Khi vừa về đến nhà, Khương Kỳ bế chú cún trở lại phòng Văn Văn.
Cậu đã chờ sẵn ở đó, đôi mắt nhìn chăm chú vào chú cún mà mẹ đang bế, trong đôi mắt ấy ẩn chứa một tia sáng rạng rỡ, chính cậu cũng không nhận ra.
"Mẹ ra ngoài mua đồ ăn, Văn Văn trông giúp mẹ chú cún này nhé."
"Vâng."
Sau khi cánh cửa đóng lại, Văn Văn nghĩ rằng con cún dính người này sẽ lại như thường lệ, gấp gáp chạy đến cọ cọ vào mình. Cậu còn đang suy nghĩ cách nào để từ chối.
Nhưng không ngờ, chú cún chỉ im lặng kẹp chặt cái đuôi, lặng lẽ quay về ổ, nơi mà đêm qua nó còn kiên quyết không muốn vào. Sau khi nằm xuống, nó còn dùng móng vuốt kéo tấm chăn lại cho ngay ngắn.
Chú cún nhỏ tự nhận mình bị tổn thương, lôi từ đống đồ chơi mà Khương Kỳ mua cho ra một con thú bông nhỏ, ôm lấy bằng móng vuốt, chuẩn bị đi ngủ.
Văn Văn, vốn đang ngồi ở góc phòng, khi thấy mình bị phớt lờ như vậy, không nhịn được mà đứng dậy, đi tới chỗ chú cún và ngồi xổm xuống. Cậu nhớ lại hình ảnh những con mèo mẹ trong trí nhớ, cắn nhẹ vào da sau cổ của mèo con để mang chúng đi, nên cậu định nhấc chú cún nhỏ lên theo cách đó.
Không ngờ, ngay khoảnh khắc tiếp theo, chú cún đột nhiên nhảy dựng lên, mang theo tiếng khóc nức nở vang lên đầy bất ngờ.
"Ngao!!!"