Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Trở Thành Sủng Vật Giải Cứu Thế Giới

Chương 22: "Anh... nói sai rồi."

« Chương TrướcChương Tiếp »
An An bị ôm chặt, có chút tức giận, dùng hai chân trước đập vào cánh tay Khương Văn, tròn xoe mắt nhìn cậu, hoàn toàn không thể tin rằng Văn Văn dám nói với mình như vậy.

Tín nhiệm đâu? Tín nhiệm giữa cún con và con người đâu rồi?!

Khương Văn nhấp nhấp môi, do dự một chút rồi thừa nhận:

"Anh... nói sai rồi."

"Uông!"

An An sủa một tiếng đầy thanh thót, tỏ vẻ đồng ý. Đúng rồi, rõ ràng An An là cún con ngoan nhất thế giới mà!

Khương Kỳ đứng bên cạnh nhìn hai đứa trẻ của mình, có chút bất đắc dĩ nhưng cũng thấy vui trong lòng. Từ lần đầu tiên gặp An An, khi cún con bá đạo đẩy các cún khác sang một bên, cô đã biết đây không phải là một cún con ngoan ngoãn dễ bảo.

Về nhà cũng đúng như vậy, An An bướng bỉnh, hoạt bát đến mức đôi lúc làm người ta phải đau đầu. Nhưng với Khương Kỳ, sự bướng bỉnh ấy lại khiến cô rất hài lòng.

"Văn Văn, cún con thật sự không nghe lời sao?" Khương Kỳ hỏi, ánh mắt nhìn về phía hai đứa nhỏ.

Dưới ánh nhìn nghiêm túc của cún con, Văn Văn vẫn gật đầu.

"Đúng vậy, thật sự không nghe lời, cứ thích cãi lại con."

"Vậy bây giờ phải làm sao đây? Hay mình đưa cún con đến trường huấn luyện một thời gian nhé?"

Nghe thấy câu này, Văn Văn vội ôm chặt An An hơn, giọng lắp bắp:

"Không... không cần. Không nghe lời cũng... tốt rồi."

An An, vốn đang định giận dỗi, nghe những lời này liền đổi ngay thái độ, ngẩng đầu cao lên, đầy vẻ tự hào.

"Văn Văn, vậy bây giờ con muốn làm gì?" Khương Kỳ hỏi.

"Con... không biết."

Thật ra, Văn Văn không muốn rời phòng, nhưng An An lại gây náo loạn, không chịu thỏa hiệp, rồi lại giận dỗi chui vào ổ chó. Chưa kể, tối nay cún con có thể sẽ không lên giường ngủ với cậu.

"Gâu gâu gâu!"

An An đưa móng vuốt ướt vì nước mắt ra trước mặt Văn Văn, rồi run run bộ lông như thể nhắc nhở.

"Hình như cún con muốn... tắm?" Khương Kỳ suy đoán.

"Uông!"

An An hứng khởi sủa lên, tỏ vẻ đồng ý.

Lúc này Văn Văn mới nhớ ra rằng mình đã lau nước mắt vào bộ lông của cún con. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ lên vì ngượng, cậu nhẹ nhàng xoa đầu An An và nói:

"Anh... sẽ tắm cho em."

"Gâu gâu gâu ~"

Khương Kỳ chuẩn bị sẵn bồn tắm và các dụng cụ tắm rửa cho cún con, đổ đầy nước ấm vào bồn và đặt mọi thứ cần dùng lên giá.

Bác sĩ tâm lý đã nói rằng, chỉ cần Văn Văn sẵn sàng ra khỏi phòng, đó đã là một dấu hiệu tốt. Bất cứ thứ gì có thể thu hút sự chú ý của cậu đều có thể trở thành bước đột phá cho sự hồi phục.

Bộ lông của tiểu Samoyed thật mềm mại và xù xì, hơn nữa, trước đây cậu được chăm sóc rất tốt, thành ra có dáng vẻ béo tròn.

Nhưng khi lông bị ướt, An An lập tức trông gầy đi hẳn một vòng.

Văn Văn chưa từng tắm cho cún con trước đây, cũng không ai chỉ dạy cho cậu, vì vậy cậu phải từ từ suy đoán cách làm, từng chút một.

Cậu tắm cho cún con rất chậm rãi và nhẹ nhàng, vì sợ làm đau An An.

Sau khi thoa sữa tắm, An An cũng tự mình giúp đỡ bằng cách dùng móng vuốt cào cào tạo bọt.

Khương Kỳ đứng ở cửa, quan sát hai đứa, ánh mắt dừng lại rất lâu trên đôi tay gầy guộc của Văn Văn, còn gầy hơn cả móng vuốt của An An.

Tâm bệnh của Văn Văn dường như đã tàn phá cậu từ trong ra ngoài, biến con trai cô hoàn toàn khác đi.

An An nghịch ngợm lắc lắc bộ lông, nước bắn tung tóe lên người Văn Văn. Nhưng cậu không giận, chỉ nhíu mày nhẹ.

Suy nghĩ một chút, cậu vươn tay nhẹ nhàng vỗ mông cún con như một hình phạt.

An An quay đầu lại, nhe răng nhăn mặt, giả bộ định cắn Văn Văn. "Mông cún là không thể chạm vào!"

Văn Văn với khuôn mặt nghiêm túc, vươn tay giúp cún con khép miệng lại, như thể đang "trừng trị" An An.
« Chương TrướcChương Tiếp »