Những đêm không thể ngủ được đếm không xuể, trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, Khương Kỳ cuối cùng cũng giúp tình trạng của Văn Văn có chút chuyển biến tích cực.
Vì lý do an toàn, cô đã đưa Văn Văn chuyển nhà nhiều lần, cuối cùng định cư tại một thị trấn nhỏ, không phồn hoa náo nhiệt. Thậm chí cô còn cắt đứt liên lạc với đồng nghiệp của chồng.
Cô từng nghĩ rằng, dọn khỏi nơi cũ là có thể thoát khỏi những ký ức đen tối, tạm biệt quá khứ đau buồn.
Văn Văn còn nhỏ, nếu chăm sóc cẩn thận, biết đâu khi lớn lên, cậu bé sẽ không còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra và có thể trưởng thành khỏe mạnh, vui vẻ như bao đứa trẻ bình thường khác.
Nhưng trong cuộc sống, luôn có những thứ vô tình gợi lại ký ức của Văn Văn, đặc biệt là khi cậu bé bắt đầu hồi phục và phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Cậu bé vẫn còn quá nhỏ, cuộc đời của cậu thậm chí chưa kịp viết lên những trang đẹp đẽ. Không thể để Văn Văn mãi mãi giam mình trong căn phòng nhỏ bé này.
Khương Kỳ đưa tay ôm lấy trán, nước mắt lặng lẽ rơi xuống khóe mắt.
Qua tấm gương bên cạnh, cô có thể nhìn thấy rõ vài sợi tóc bạc đã hiện ra trên đầu mình.
Năm nay, cô mới chỉ 31 tuổi.
Từ trên lầu, âm thanh của đồ vật bị đập vỡ vang lên từ phòng Văn Văn. Khương Kỳ nhắm mắt lại, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
Bao nhiêu nỗ lực, vất vả suốt thời gian dài như vậy, giờ lại như thất bại chỉ trong gang tấc. Cảm giác bất lực ngập tràn trong cơ thể cô, khiến từng thớ cơ bắp như rệu rã.
Cô cũng chỉ là một người mẹ bình thường, nhưng vì tình yêu dành cho con mà buộc phải trở thành một "siêu nhân".
Khoảng sáu phút sau, tiếng động ngừng lại. Khương Kỳ ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Trước đây, mỗi khi bị kí©h thí©ɧ, Văn Văn thường phá hủy mọi thứ trong tầm mắt để xả cảm xúc.
Huống chi, mấy ngày trước, cô mới vừa thêm rất nhiều đồ vào phòng của cậu. Cậu bé ít nhất sẽ phải đập phá suốt hai mươi phút mới có thể làm tan hoang tất cả.
Khương Kỳ đứng lặng tại chỗ, suy nghĩ cứng đờ bắt đầu chuyển động chậm chạp, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cún con Samoyed đang nằm trên tấm đệm mềm, ánh mắt trông mong nhìn về phía lầu trên.
Nhận ra có người đang nhìn mình, An An quay đầu lại, nghiêng nghiêng cái đầu tỏ vẻ nghi hoặc.
"Uông?"
Khương Kỳ giơ ngón tay chỉ lên lầu. Đôi tai nhỏ của cún con lập tức dựng đứng lên, nó hớn hở nhảy lên rồi chạy thẳng lên lầu.
Tròn vo như một quả bóng, cún con chạy quá nhanh nên lăn tròn trên mặt đất một vòng.
Cuối cùng, khi đứng trước cửa phòng, An An dùng móng vuốt nhẹ nhàng gõ cửa.
"Gâu gâu gâu!"
"Mở cửa đi! Nhanh lên, mở cửa nào, ta là An An mà!"
Theo sau, Khương Kỳ đứng trước cửa, nhìn cún con sốt ruột chạy tới chạy lui, cô hít sâu rồi chậm rãi đưa tay lên ấn chốt cửa, mở hé một khoảng nhỏ để thả cún con vào phòng.
Khương Kỳ biết rằng việc làm này có chút mạo hiểm, nhưng cô hiểu rõ rằng, nếu không can thiệp, Văn Văn sẽ càng ngày càng co rút lại như một con rùa nhút nhát, lùi về chiếc vỏ an toàn của mình.
So với việc quay trở về điểm xuất phát, cô càng hy vọng con trai mình có thể hồi phục bình thường.
Trong phòng tối tăm, vài cơn gió thổi qua khe hở cửa sổ làm lay động tấm rèm. Ánh mặt trời le lói chiếu lên nửa khuôn mặt nhợt nhạt của Văn Văn, tạo thành những vệt sáng mờ ảo nhảy múa trên khuôn mặt ấy.
Tiếng cửa mở khẽ vang lên khiến đôi mắt trống rỗng của Văn Văn lóe lên một tia tỉnh táo, cậu theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Trước mắt cậu là cún con Samoyed, bước đi nhanh nhẹn như chẳng biết sợ ai, lao về phía cậu. Đôi tai lông xù lúc lắc theo từng bước chạy.
"Gâu gâu gâu!"
An An nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Văn Văn, bốn móng vuốt của cún con lao nhanh tới mức như có tàn ảnh.
"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, An An đến rồi ~"