Chương 18: Bắt cóc

Bác sĩ tâm lý phản hồi rất nhanh, khuyên Khương Kỳ hãy nghĩ kỹ xem trên đường về có điều gì hoặc ai đó đã khiến Văn Văn bị kí©h thí©ɧ.

Phản ứng kịch liệt như vậy chắc chắn có liên quan đến những sự việc trong quá khứ.

Bác sĩ nhắc nhở, việc để cảm xúc bùng nổ mạnh mẽ khi ở nơi công cộng là rất nguy hiểm. May mắn là có cún con ở bên đã ngăn chặn phần nào hành động của Văn Văn.

Nếu không có cún, trong tình huống giữa đường phố đông đúc, khi bị kí©h thí©ɧ mà mất kiểm soát, chẳng ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.

An An, đang nằm trên tấm đệm mềm, thỉnh thoảng vươn móng vuốt đẩy nhẹ miếng thịt khô nhưng chẳng có hứng ăn. Cún con cứ giữ đầu ngẩng cao, hướng về phía phòng của Văn Văn mà nhìn, dù tư thế ấy giữ rất lâu nhưng cún không cảm thấy mỏi.

Khương Kỳ hít thở sâu để bình tĩnh lại, cố gắng nhớ lại điều gì đã kí©h thí©ɧ con trai.

Cô nhớ rằng, trên đường về, Văn Văn có dẫn cún con đi dạo dưới bóng cây lớn gần quầy bán thịt.

Bác sĩ tâm lý, sau khi nhận được thông tin, đã nhanh chóng phản hồi:

"Quầy bán thịt, cảnh chặt thịt rất có thể đã gợi lại những ký ức đau thương trong quá khứ của Văn Văn."

Nghe bác sĩ nhắc đến chuyện này, trái tim Khương Kỳ đau nhói như bị bóp nghẹt.

Văn Văn năm nay mới lên năm, nhưng đã phải mang nỗi đau tâm lý quá nặng nề, tất cả đều liên quan đến người cha ruột của cậu.

Khương Kỳ từ khi mang thai, sinh con, cho đến khi Văn Văn hơn hai tuổi, người chồng của cô vẫn chưa một lần xuất hiện.

Từ khi kết hôn, họ chỉ gặp nhau đúng hai lần. Văn Văn thậm chí chưa từng có cơ hội gọi một tiếng "ba".

Dù vậy, Khương Kỳ vẫn không hề oán hận, vì chồng cô là một cảnh sát chìm.

Anh ấy đã phá được nhiều vụ án lớn, bắt giữ nhiều tên trùm buôn m·a t·úy, cứu được vô số gia đình.

Vì sự xuất sắc đó, chồng cô không thể tránh khỏi sự trả thù điên cuồng từ các băng nhóm. Trong một nhiệm vụ thất bại, anh bị bắt và bị tra t·ấn dã man.

Khi đồng đội tìm đến hiện trường, họ chỉ tìm thấy một đống thịt nát và một bộ cảnh phục nhuốm máu.

Trong quá trình dọn dẹp hiện trường, ở góc chuồng chó, họ tìm thấy hai mẩu xương nhỏ. Kết quả DNA xác nhận rằng đó là của Lưu Thật Đào.

Anh đã hy sinh vì sự nghiệp mà mình yêu, nhưng nếu không vì Văn Văn cần mẹ bên cạnh, Khương Kỳ có lẽ đã không thể chịu đựng nổi nỗi đau này.

Sau khi Lưu Thật Đào qua đời, cuộc trả thù vẫn chưa kết thúc.

Dù hôn nhân giữa Khương Kỳ và Lưu Thật Đào là bí mật, nhưng bằng cách nào đó, những kẻ đó vẫn biết được thông tin này.

Một ngày nọ, khi Khương Kỳ đến nhà trẻ để đón Văn Văn, cô nghe giáo viên nói rằng có người tự xưng là đồng nghiệp của cô đã đến đón Văn Văn đi trước.

Linh cảm không lành lập tức trỗi dậy, Khương Kỳ ngay lập tức liên lạc với những người đồng đội cũ của chồng.

Phải mất nửa tháng, họ mới tìm thấy Văn Văn trong một khu rừng xa xôi, toàn thân đẫm máu và hôn mê.

Khi tìm thấy, bàn tay trái của Văn Văn đã bị cắt đứt năm ngón. May mắn là kịp thời cứu chữa, các ngón tay đã được nối lại thành công.

Những kẻ bắt cóc đã tra t·ấn cậu bé với sự tàn bạo khủng khϊếp, không hề thương xót dù cậu chỉ là một đứa trẻ. Chúng như những con quái vật ác độc, không chút nhân tính.

Chúng còn gửi đoạn video tra t·ấn đến các gia đình đồng nghiệp của Lưu Thật Đào để đe dọa.

Khương Kỳ chỉ dám xem đoạn video vài giây, nhưng cũng đủ để khiến cô ngất xỉu.

Văn Văn đã hồi phục về thể xác, nhưng tâm lý của cậu bé bị tổn thương nghiêm trọng. Bất kỳ thứ gì xung quanh cũng có thể trở thành công cụ t·ự s·át.

Từ lần đầu tiên Văn Văn cố gắng t·ự s·át, Khương Kỳ đã phải giám sát con rất chặt chẽ, không để cậu có cơ hội làm tổn thương bản thân.

Sau đó, Văn Văn bắt đầu từ chối ăn uống, không thể ngủ yên giấc, cơ thể gầy yếu chỉ còn da bọc xương, trông như một cái xác không hồn.

Thời điểm ấy, Khương Kỳ thực sự nghĩ rằng cô sẽ mất đi đứa con duy nhất của mình. Lo âu và căng thẳng đến mức cô không thể ngủ được, tóc rụng từng mảng lớn.

Khi tình trạng tồi tệ nhất, cô – với chiều cao 1m65 – chỉ còn nặng 30kg.

Nỗi đau của con trai cũng là nỗi đau của Khương Kỳ. Mỗi ngày trôi qua với họ như một sự dày vò không ngừng.