Chương 16: Đi dạo

Khương Văn sau khi cố ý hạ nhẹ nhịp thở, có thể nghe rõ tiếng ngáy khe khẽ của cún con.

Nhìn thấy cún ngủ trong tư thế lộn xộn nhưng lại trông rất hưởng thụ, giống như một chú heo nhỏ, Khương Văn không đánh thức, mà đi về phía cửa, mở nhẹ nhàng.

Ánh nắng trên hành lang bên ngoài đã chói lọi. Khương Văn theo phản xạ đưa tay lên che mắt vì ánh sáng quá gắt.

Lấy hết can đảm, Văn bước chân ra ngoài.

Dưới lầu, trong bếp, nồi cháo đang sôi phát ra âm thanh “phụt phụt”. Trong khi đó, Khương Kỳ tranh thủ dọn dẹp phòng khách.

Nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang, Khương Kỳ thoáng nghĩ mình có lẽ nghe nhầm. Đặt chiếc khăn lau xuống, cô ngẩng đầu nhìn, thấy Văn Văn đã chạy đến trước mặt.

"Mẹ, ra ngoài."

Giọng nói khàn khàn, từng chữ rời rạc, nhưng cũng đủ để Khương Kỳ hiểu.

Cô bật cười khi nghe ý con trai, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn lau.

"Văn Văn, con muốn ra ngoài à?"

"Ừm... Cún con, ra ngoài, chơi."

"Cún con muốn ra ngoài chơi hả? Thế bây giờ nó đâu rồi?"

Nghe mẹ hỏi vậy, Khương Văn nghĩ đến cún con đã giành chăn với mình tối qua, cau mày đáp:

"Còn, chưa tỉnh."

"Vẫn chưa dậy à? Văn Văn dậy rồi mà cún còn chưa tỉnh, thật là lười quá đi."

Khương Kỳ vừa cảm thán, Văn Văn lại đỏ mặt, cố gắng tổ chức từ ngữ để phản bác.

"Không phải lười... chỉ là cún còn nhỏ, mới ngủ..."

Khương Kỳ vốn chỉ muốn trêu đùa để kéo con nói thêm vài câu, không ngờ Văn Văn lại nghiêm túc bênh cún con như vậy. Thấy con trai kiên quyết, Khương Kỳ ngay lập tức nhận sai.

"Được rồi, được rồi, là lỗi của mẹ. Mẹ không nên nói cún là Tiểu Lười Trứng."

Cún con vừa tỉnh ngủ, hớn hở chạy xuống cầu thang, cái đuôi phe phẩy. Nghe thấy cuộc đối thoại, nó đứng khựng lại, sau đó hướng về phía chủ nhân mà sủa liên tục như đang phản đối.

Dù không hiểu rõ cún con đang nói gì, nhưng Khương Kỳ lại có cảm giác như nó đang mắng mình.

Cún sủa mệt, chiếc đuôi rũ xuống. Nó đi tới bên tiểu chủ nhân, giơ móng vuốt kéo nhẹ ống quần, ủy khuất kêu “ô ô” hai tiếng.

Khương Văn liền cúi xuống ôm cún vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lông nó, sợ làm đau khiến nó giận mà xù lông lên.

An An nằm trong lòng tiểu chủ nhân, thỉnh thoảng kêu “a ô” vài tiếng như đang cáo trạng.

Khương Kỳ nhìn con trai nhẹ nhàng dỗ dành cún con, bất chợt nảy ra một suy nghĩ rất buồn cười. Cảnh này rất giống với bộ phim truyền hình mà chị em văn phòng cô đang xem, nơi nữ phụ trà xanh giả vờ đáng thương trong vòng tay nam chính.

Vẻ mặt cún con lúc này, từ một góc độ nào đó, thật sự rất giống nữ phụ trong phim, đặc biệt là đôi mắt long lanh như đang cầu xin.

Trong đầu Khương Kỳ tự nhiên hiện lên lời thoại trong phim: “Ca ca, ngươi xem nàng kìa.”

Vừa lúc đó, cún con vươn móng chỉ thẳng vào cô.

Văn Văn nhẹ nhàng xoa đầu cún, rồi hôn lên đôi tai của nó, cuối cùng cũng dỗ được cún con nguôi giận.

Sau chuyện đó, hai mẹ con hiếm khi có cơ hội cùng nhau ngồi ăn sáng.

Sau bữa ăn, Khương Kỳ đeo cho cún con dây dắt, đưa dây cho Văn Văn.

Khương Văn cầm dây thừng, ngẫm nghĩ một lúc rồi cúi xuống ôm cún vào lòng.

Cún con còn nhỏ, chắc chắn sẽ sợ nếu tự mình đi xuống lầu.

Trong khu nhà, có khá nhiều người nuôi thú cưng. Thời điểm này là lúc mọi người hay dắt chó ra ngoài đi dạo.

Đây là lần đầu tiên An An được đưa ra ngoài đi bộ, đôi mắt cún tò mò nhìn khắp xung quanh.

Khi đến đoạn đường tương đối sạch sẽ, Khương Văn mới đặt cún xuống đất, giữ chắc dây thừng, để cún con tự mình đi dạo.

Khương Kỳ lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh của Văn Văn từ phía sau.

Ánh nắng buổi sớm thật đẹp, xuyên qua những tán lá, chiếu xuống hai mẹ con. Cảnh tượng sáng sủa, cả bức ảnh trông vô cùng đẹp đẽ.

Đi được một đoạn, cún con có vẻ mệt, bước chân chậm dần lại.

Cuối cùng, cún con ngồi bệt xuống trên giày của Văn Văn, thở hổn hển với chiếc lưỡi lè ra.

Trên đường trở về, Khương Kỳ định tiện đường ghé qua mua ít đồ. Vì chợ khá bẩn và lộn xộn, nên cô để Văn Văn cùng cún con chờ ở ven đường, dù sao cũng chỉ cách vài bước chân.

Dưới bóng cây lớn, Văn ôm cún con vào lòng, nhẹ nhàng véo nhẹ lớp thịt mềm trên bụng nó.

Lực véo quá nhẹ khiến An An cảm thấy hơi ngứa ngáy. Với khuôn mặt nghiêm nghị, cún con rút móng vuốt lại khỏi tay tiểu chủ nhân.

Ở cổng chợ, một quầy bán thịt vừa khai trương. Người chủ quán nhanh nhẹn cầm con dao to, chuẩn bị thái thịt cho khách, trên mặt nở nụ cười vô cùng nhiệt tình.

"Mua ít xương sườn về hầm canh đi? Được thôi, không thành vấn đề."

Giọng nói ấy lọt vào tai Văn, khiến thần kinh của cậu lập tức căng như dây đàn. Khuôn mặt Văn tái nhợt, mồ hôi trên trán thấm ướt tóc.

Đôi mắt cậu, lúc trước còn sáng rõ, giờ đây như nhuốm màu máu. Cơ thể không thể kiểm soát được, run rẩy từng hồi.

An An vừa mới đặt móng vuốt lên mu bàn tay của tiểu chủ nhân, thấy cảnh tượng ấy liền hoảng sợ, đôi mắt tròn xoe. Cún con vội vàng nhét lại móng vuốt vào lòng bàn tay của Văn, cố gắng trấn an.

"Gâu gâu gâu!!!"