Tiếng kêu của chú cún nhỏ làm Khương Văn dừng lại, trong mắt cậu hiện lên vẻ hoảng loạn. Cậu muốn đưa tay chạm vào, nhưng lại không dám.
An An vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng khi bác sĩ với khuôn mặt lạnh lùng cầm chiếc kim dài chọc vào người mình. Dù bây giờ không còn cảm giác đau, nhưng nỗi ám ảnh ấy vẫn khiến anh đau lòng.
Ban đầu, ôm món đồ chơi yêu thích và trở về ổ ngủ một giấc là có thể giúp An An nguôi ngoai, nhưng khi cổ của nó bị cậu chủ nhỏ nhấc lên, cảm giác ủy khuất lại ập đến. Cơ thể nó run rẩy, phát ra những tiếng rêи ɾỉ đau lòng.
"Đau lắm à?"
"A ô," chú cún nhỏ đáp lại, dường như đang khẳng định.
Khương Văn cẩn thận bế An An lên, cố tránh vùng mà mình vô tình chạm vào khi nãy. Động tác của cậu vụng về nhưng đầy ân cần, nhẹ nhàng xoa đầu chú cún.
Khương Văn từng phải chịu đựng nhiều mũi tiêm và đã ở bệnh viện một thời gian dài. Ký ức về những ngày đó với cậu rất mơ hồ, như thể chỉ là một khoảng không trắng xóa không có cảm xúc.
Liệu những mũi tiêm có đau không? Cậu cũng không rõ, vì khi đó dường như cậu không còn cảm nhận được gì nữa, mọi thứ trở nên vô cảm, chỉ còn lại sự tê liệt vô tận.
Nhưng tiểu cún thì khác, tiêm chắc chắn là đau rồi. Nhìn vào đôi mắt ướŧ áŧ và vẻ mặt đáng thương của nó, Văn Văn nghĩ chắc nó cũng cảm thấy đau đớn lắm.
An An nhanh chóng làm lành, sau khi được xoa nhẹ, nó bắt đầu rêи ɾỉ làm nũng, khiến Khương Văn không nỡ buông tay. Cậu nhẹ nhàng gãi cằm chú cún, làm nó vui vẻ đến mức cái đuôi nhỏ vẫy không ngừng.
An An vốn biết không ai có thể chống lại sức quyến rũ của mình. Không ai!
Trong không gian, hệ thống thấy chú cún này tự tin một cách quá đà, trong lòng nó cảm thấy vui mừng.
Nó từng nghĩ An An vẫn giống như trước, luôn khao khát tình yêu và sự quan tâm từ người khác, nên dễ dàng bị lừa. Nhưng giờ đây, sau khi đã trải qua nhiều thế giới, An An đã thay đổi ít nhiều.Anh không còn nhạy cảm và rụt rè như trước, mà ngược lại, tình yêu mà anh nhận được giờ đây, trong mắt 250, đây là điều hiển nhiên mà anh xứng đáng có được.
Dưới nhà, Khương Kỳ đang chuẩn bị bữa tối, dựa theo lời khuyên của chuyên gia dinh dưỡng, cô cố gắng cân bằng giữa thịt và rau, với mục tiêu bổ sung dưỡng chất cho Văn Văn.
Trước đây,cô không dám làm như vậy, vì Văn Văn không thích ăn nhiều, đặc biệt là các loại thịt. Mỗi lần cậu đều kháng cự kịch liệt, thậm chí dẫn đến nôn mửa vì không chịu nổi mùi thức ăn.
Văn Văn có lòng tự trọng rất cao, không chấp nhận việc bản thân rơi vào tình trạng thảm hại, và điều đó khiến cậu trở nên cáu gắt. Nặng hơn, đôi khi cậu còn phải dùng thuốc an thần để ổn định cảm xúc.
Giờ đây, khi mọi thứ đã có chuyển biến tích cực, Khương Kỳ muốn thử từng bước thay đổi.
Trong thời gian dài, tình trạng của Văn Văn đã làm cậu gầy gò yếu ớt, và dù tâm lý đã cải thiện, nhưng sức khỏe của cậu vẫn cần được bồi bổ.
Trên lầu, mỗi khi Khương Văn ngồi thẫn thờ, An An lại thò đầu qua và húc nhẹ vào cậu, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu chủ nhỏ. Chỉ khi nào thu hút thành công, An An mới hài lòng.
Văn Văn ban đầu còn chịu đựng, nhưng khi An An húc vào quá nhiều lần, cậu bắt đầu có những hành động phản kháng.
Cậu nắm lấy miệng của An An, chú cún giãy giụa một chút rồi nhìn cậu bằng ánh mắt ủy khuất. Đôi mắt đó khiến Văn Văn cảm thấy có lỗi và cậu buông tay ra.
Cậu gãi vào gan bàn chân của An An, khiến nó tức giận dùng chân trước ấn vào tay cậu, phát ra những tiếng rêи ɾỉ, như đang phản kháng nhưng cũng như đang uy hϊếp.
Ban đầu, Văn Văn định dạy dỗ chú cún một chút, nhưng cuối cùng lại bị nó "trị" ngược lại. Cậu chẳng còn chút tức giận nào nữa.
Văn Văn dùng hai tay nắm lấy chân trước của An An, nâng chú cún lên cao ngang tầm mắt, nhìn vào đôi mắt trong veo của nó.
Nhận thấy cậu chủ nhỏ đang chăm chú nhìn mình, An An cũng nhìn lại. Đôi mắt trong sáng của chú cún tràn đầy sự chân thành và yêu thích, không hề có chút giả tạo nào.
Một góc trong trái tim Văn Văn, nơi đã lâu không còn rung động, dường như bất ngờ sụp đổ một cách bất ngờ.