TG1 - Chương 17: Cô cả quả nhiên là người trong ngoài không hề giống nhau

Trong két sắt không phải tài sản, mà là một số đồ vật Lê Tân rất quen thuộc.

Về lí do tại sao những thứ này làm Lê Tân giật mình, bởi vì chúng không nên, cũng không có khả năng nằm ở trong phòng nguyên chủ.

Vậy mà chúng lại xuất hiện.

"Dươиɠ ѵậŧ giả, trứng rung, gậy massage…”

Lê Tân nhìn đống đồ chơi tìиɧ ɖu͙© nữ đủ loại đa dạng, số lượng phong phú chất đống lên nhau rồi thở dài.

Cô ngẩng đầu lên, đối mặt với chính mình trong tấm gương rộng lớn, tấm gương phản chiếu khuôn mặt dịu dàng nhu mì, thuần khiết trong sáng không nhiễm chút bụi bẩn của cô.

“Cô rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?”

Cô hỏi người trong gương, cũng là đang hỏi nguyên chủ đã hồn phi phách tán.

_____________

Buổi tối, Lê Dư tắm rửa xong liền đến tìm Lê Tân.

Lúc đó, cô còn đang suy nghĩ về chiếc két sắt của nguyên chủ, cũng không để ý đến bức ảnh mà Lê Dư mang tới ồn ào khoe khoang.

Thấy chị gái không có hứng thú, Lê Dư cũng không miễn cưỡng, chỉ dựa vào giường lướt Weibo.

Lúc đầu, cô ấy vẫn còn vui tươi hớn hở, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười kỳ quái.

Một lát sau, không biết cô ấy nhìn thấy điều gì, những tiếng cười của Lê Dư đột ngột ngừng lại, vẻ mặt tươi tỉnh lập tức biến thành khϊếp sợ:

“Trời đất, tin thật hay giả đây.”

Lê Dư hít một hơi thật sâu, giơ điện thoại lên đi đến trước mặt Lê Tân:

“Chị ơi, gã to béo kia đã chết rồi!”

Lê Tân lấy lại tinh thần, liếc mắt liền thấy rõ khuôn mặt trong bức ảnh được phóng to trên điện thoại.

"Chị còn nhớ ông ta không?”

Lê Dư chỉ vào bức ảnh của nạn nhân và hỏi.

“Trước đây ông ta đã đến nhà chúng ta, còn cãi nhau một trận với ba, người gì đâu mà xấu xí, ăn nói thì thô tục.”

Lê Dư hận không thể quơ tay múa chân miêu tả một cách khoa trương với Lê Tân.

Theo lời Lê Dư nói, Lê Tân đã tìm thấy người đàn ông trung niên này trong ký ức của nguyên chủ.

"Đó là… bác Ô?”

Suýt chút nữa cô đã nói sai.

Bởi vì trong ấn tượng của nguyên chủ, biệt hiệu của người này là lợn béo phì.

Cô cả quả nhiên là người trong ngoài không hề giống nhau.

"Bác cái gì, ông ta làm sao xứng!"

Lê Dư bĩu môi.

“Nếu lúc đó không có anh Trạch Dương thì ông ta đã động tay động chân với chị rồi.”